Để ăn mừng việc gặp lại chiến hữu sau nhiều năm xa cách, tối hôm ấy, Phương Cẩm Lôi mời Liêu Hữu Vi và Tư Anh đến nhà mình để ăn lẩu dê.
Liêu Thịnh vẫn còn trong thời gian huấn luyện nên không thể ra khỏi đại đội, thế nên cậu không đi cùng được.
Tô Nam hoàn toàn không biết việc bố mẹ mình tới thành phố S, nên cô cũng không đến đây.
Vậy nên để bữa cơm tối ngày hôm nay náo nhiệt hơn một chút, Phương Cẩm Lôi đã mời Hàng Chính và Hồ Đối Đối làm khách.
Thật ra Hồ Đối Đối đã tự mình khóc lóc van nài xin phép được đi, bởi vì anh ta rất muốn lĩnh giáo hai chiêu với Liêu Hữu Vi. Thế nhưng anh ta không dám làm ở trong quân doanh, nếu như là ở nhà đại đội trưởng thì sẽ không bị coi là vi phạm kỷ luật nhỉ.
Nồi lẩu dê nóng hổi sôi sùng sục, hương thơm bay bốn phía, Phương Cẩm Lôi và Liêu Hữu Vi chưa ăn được mấy miếng thì đã bắt đầu uống rượu ngay. Khi rượu vừa xuống bụng, hai người bắt đầu nhớ lại kỷ niệm xưa rồi ôm nhau mà khóc rống lên.
Sau khi vào cửa, Hồ Đối Đối nhìn thấy hai người Liêu Hữu Vi và Phương Cẩm lôi đang ngồi dưới đất ôm nhau mà khóc lớn. Cảnh tượng có một không hai này khiến Hồ Đối Đối sợ đến nỗi sửng sốt một chút. Vợ Phương Cẩm Lôi mà một người rất dịu dàng, cô ấy đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy anh ấy ngồi dưới đất mà chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó nói với Hồ Đối Đối: “Tiểu Hồ, mau vào ngồi đi. Cậu xem đại đội trưởng của các cậu kìa, mất mặt quá.”
Tuy lời nói ra mang nghĩa xấu nhưng Hồ Đối Đối cảm nhận được sự khoan dung rộng lượng đối với chồng từ trong câu nói của cô ấy. Hồ Đối Đối cởi mũ và áo khoác rồi treo lên cái giá ở bên cạnh, hỏi: “Chị Di, có cần em giúp chị cái gì không?”
“À, không cần không cần, đều xong cả rồi.” Đoạn Di Di đưa cái ly trong tay cho Hồ Đối Đối: “Cậu ngồi vào chỗ đi, uống ly nước ấm trước đã, lát nữa chúng ta dùng cơm. À đúng rồi, sao chỉ có một người vậy? Không phải Cẩm Lôi đã nói cậu và Tiểu Hàng đi cùng nhau sao? Tiểu Hàng đâu?”
“Đội trưởng à. Đội trưởng còn có chút việc. Giải quyết xong mới đến đây được.” Hồ Đối Đối cầm ly nước rồi uống một ngụm nhỏ. Nhiệt độ nóng bỏng khiến anh ta khó mà uống được. Hồ Đối Đối đặt cái ly trên bàn trà rồi nhìn anh Liêu Hữu Vi đang khóc òa trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Aida… Nếu Liêu Hữu Vi biết bây giờ con trai mình đang bị Hàng Chính hành hạ như thế nào thì không biết có nhận cơ hội có men trong người mà chạy thẳng đến nơi đóng quân, đánh Hàng Chính một trận để giải tỏa sự đau lòng không nhỉ. Đáng thương thật đáng thương thật, ai bảo Liêu Thịnh chọc vào Hàng Chính chứ? Hồ Đối Đối nghĩ đến chuyện anh xử thảm Liêu Thịnh trước khi đến nhà Phương Cẩm Lôi mà thấy thật chua xót, đáng thương quá đáng thương quá, chọc ai không chọc, sao cứ hết lần này đến lần khác đều là Hàng Chính vậy nhỉ?
….
Gặp lại chiến hữu cũ thật sự rất vui, thế nhưng trước khi kề vai sát cánh rời đi cùng Phương Cẩm Lôi, Liêu Hữu Vi đột nhiên nhớ đến chuyện con trai của mình còn phải làm tân binh hơn nửa tháng trời nữa. Vậy nên ông không buồn không vui dặn dò cậu hai câu rồi chuẩn bị đi uống rượu với Phương Cẩm Lôi. Thế nhưng mẹ Liêu Thịnh – bà Tư Anh vừa dặn dò con vừa khóc òa khiến tiểu đội trưởng và đại đội trưởng phải khuyên nhủ tiếp. Khó khăn lắm mới trấn an được mẹ Liêu Thịnh, đại đội trưởng và tiểu đội trưởng sắp bị giày vò đến chết bởi mồm mép của hai người này rồi. Lúc bố mẹ Liêu Thịnh rời đi cùng Phương Cẩm Lôi, Hàng Chính cười đến độ cứ như trăm hoa đang đua nở khi mùa xuân đến vậy, cứ như đang tiễn lãnh đạo cấp bậc quốc gia rời đi vậy. Nhưng khi bóng dáng của bố mẹ Liêu Thịnh biến mất ở cửa phòng tiếp khách, khuôn mặt của Hàng Chính đột nhiên xụ xuống, trông cứ như người khác nợ anh mấy triệu vậy. Hồ Đối Đối vừa nhìn sắc mặt của anh là biết ngay có gì đó không đúng lắm rồi. Anh ta lập tức chạy đến đứng trước mặt Liêu Thịnh, sau đó cười nói với anh: “Đội trưởng, tối hôm nay chỉ có hai người chúng ta đến nhà đại đội trưởng Phương ăn cơm thôi phải không?”
“Đúng vậy, lỗ tai cậu không tốt sao?”
“Huấn luyện Hồ.” Liêu Thịnh lộ ra cái đầu phía sau Hồ Đối Đối: “Vừa mới nói mời tất cả mọi người với huấn luyện Hàng đến ăn lẩu dê mà.”
Cái thằng ngốc này…
Hồ Đối Đối biết anh ta không thể giúp đỡ được cái kẻ ngốc Liêu Thịnh không biết đánh giá tình huống được rồi.
“Liêu Thịnh, đi theo tôi.”
Quả nhiên.
Hồ Đối Đối nhìn Liêu Thịnh ỉu xìu rời khỏi phòng tiếp khách cùng Hàng Chính, rồi im lặng lắc đầu.
Đại đội trưởng đứng bên cạnh đẩy Hồ Đối Đối, hỏi: “Có phải tên nhóc đó phạm lỗi gì với đội trưởng Hàng không vậy?”
Hồ Đối Đối gật đầu nhún vai: “Không phạm lỗi gì lớn, nhưng lại phạm lỗi với đội trưởng Hàng, aida… Buổi tối cậu đến đội y tế lấy vài viên thuốc tiêu hóa đi, nhất định sẽ dùng tới.”
Người đàn ông trước mắt cao ráo cân đối, vừa nhìn là biết tập luyện rất nghiêm chỉnh. Liêu Thịnh đi theo phía sau Hàng Chính rồi sờ đầu. Cậu biết, đây là đang chuẩn bị trừng phạt cậu rồi. Thế nhưng Liêu Thịnh cậu không phải là người nhát gan nói gì nghe nấy, chỉ cần có một chút cơ hội nhỏ nhoi khiến Hàng Chính giảm phạt thì cậu sẽ tranh thủ ngay.
Vì suy nghĩ như vậy, Liêu Thịnh bèn đi nhanh hai bước để sóng vai với Hàng Chính. Hàng Chính liếc mắt đánh giá Liêu Thịnh thấp hơn mình nửa cái đầu.
“Cậu làm gì?”
“Ha ha ~ Huấn luyện Hàng, anh kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa. Làm gì?”
“Ha ha, vậy anh có bạn gái chưa?”
“Ha, tôi không có bạn gái thì cậu định sẽ giới thiệu cho tôi một người hay sao?”
“Aida, huấn luyện Hàng, có ai nói anh là người vô cùng tinh ý chưa, cái này mà cũng bị anh đoán được. Anh biết không, tôi có một người chị trắng trẻo xinh đẹp rất có khí chất, tốt nghiệp đại học loại giỏi, ngành báo chí! Anh nghe một chút đi, tốt nghiệp ngành báo chí. Sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ. Thế nào huấn luyện Hàng, anh có muốn làm quen một chút không?”
“Liêu Thịnh.” Khóe miệng Hàng Chính đột nhiên cong lên, anh nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Cậu như vậy khiến tôi nghĩ tới một người.”
“Người nào?”
“Cậu đoán một chút, là một người mà nhà nhà ai cũng có.”
“Aida, huấn luyện Hàng. Anh cũng đề cao tôi quá rồi, vẻ ngoài này của tôi đẹp như vậy, có thể so với Thần Chung Quỳ luôn ấy chứ.”
“Thần Chung Quỳ đẹp trai hơn cậu nhiều, thế nhưng tôi đang nhắc đến con người. Từ xưa đến nay, cậu tuyệt đối không thể tìm ra người này luôn đấy, có tin không.”
“Aida đội trưởng Hàng, anh đừng úp mở nữa. Mau nói cho tôi biết là ai đi.”
Trên mặt của Hàng Chính lại nở một nụ cười bí ẩn, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Liêu Thịnh, sau đó ghé sát tai cậu rồi nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Ông tơ!”
Liêu Thịnh cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn về hướng Hàng Chính rời đi.
Ông chú Hàng Chính nhà anh! Tôi còn có ý tốt muốn giới thiệu chị mình cho anh! Quên đi! Anh như vậy không xứng với chị gái nhà tôi, hãy để cho chị tôi sống an yên rồi tìm một người đàn ông xứng đáng đi, ai lại dính đến anh làm gì! Aida… Huấn luyện Trần Ngũ cũng không tệ, để giới thiệu chị gái cho anh ấy thôi.
Không thể không nói, nếu Hàng Chính biết Liêu Thịnh có chút tính toán như vậy, có lẽ anh sẽ trị tội cậu trước mọi người ở quân doanh ba ngày mất. Tự nhiên lại đẩy qua đẩy lại giới thiệu chị mình ở đây, cũng không phải không ai thèm lấy, đúng là… em trai gì thế chứ.
Hồ Đối Đối bên đó vừa đúng lúc kết thúc huấn luyện cận chiến. Anh ta định đi đến tiểu đội bếp núc để kiếm chút gì đó bỏ bụng, nhưng còn chưa đến cửa thì anh ta đã bị hấp dẫn bởi mùi hương của gà nướng. Hồ Đối Đối vừa đi tới tiểu đội bếp núc thì đã bị vị đội trưởng bên ấy ra ngăn cản.
“Đội trưởng Lưu, thức ăn ngày hôm nay không tệ nha, có gà nướng à?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa.” Đội trưởng Lưu lắc đầu liên tục: “Làm gì có gà nướng chứ, cậu không biết à, đội trưởng Hàng tự mình bỏ tiền mua bốn mươi con gà để cho một tân binh phạm lỗi ăn. Một người mười con, lúc nào ăn xong mới xem như được tha đấy.”
“Hả?” Tuy đã được số phận của mấy người Liêu Thịnh này nhưng nghĩ đến chuyện để cho bọn họ ăn nhiều như vậy, mười con hả! Đứa trẻ đó chịu không nổi thì làm sao bây giờ.
“Không được không được, tôi phải vào xem.” Hồ Đối Đối nói xong, anh ta muốn đi vào trong nhưng bị đội trưởng Lưu ngăn lại.
“Hồ tổng à, đội trường Hàng làm việc có chừng mực, bây giờ cậu đi qua thì không chừng sẽ bị phạt chung đấy. Cậu cũng không phải không biết đội trưởng Hàng rất không thích kiểu dính dáng trách nhiệm mà. Tiểu đội trưởng lớp bốn không phải binh do anh ấy dẫn dắt nên anh ấy không phạt, thế nhưng Hồ tổng cậu là huấn luyện viên của lớp bốn. Bây giờ cậu mà qua đó thì đội trưởng Hàng nhất định sẽ kiếm cớ phạt cậu.”
Hồ Đối Đối đứng đó cau mày, nhìn bên trong căn tin: “Đội trưởng muốn phạt thì tôi nhận. Không phải cũng có lỗi của tôi sao, nếu như tôi giám sát kỹ thì bốn người bọn họ cũng sẽ không lặng lẽ đến chỗ anh để trộm gà rồi nướng ăn ở chiến hào như vậy. Mặc kệ đội trưởng phạt thế nào tôi đều nhận hết, tôi đây da dày thịt béo cũng không sợ bị phạt.”
“Ái chà chà.” Đội trưởng Lưu nhìn Hồ Đối Đối xông vào căn tin, vỗ tay đầy ẩn ý: “Lời nói này là sao vậy chứ. Đợi lát nữa hỏi, Hồ tổng vừa bảo có một tân binh tới chỗ mình trộm gà sao? Không được, mình phải đi xem.”
Một phút sau…
“Ha! Mấy thằng nhóc con! Lại dám đến tiểu đội bếp núc để trộm gà! Kỳ cục, không ra thể thống gì! Đội trưởng Hàng! Bốn mươi con gà có đúng không! Em bỏ tiền mua thêm cho anh mấy con, cho mấy thằng nhóc trộm gà này biết mùi! Xem xem qua hôm nay bọn họ còn dám vậy không!”
Trong căn tin…
Hồ Đối Đối chéo tay sau lưng rồi đứng nghiêm, tự giác chủ động kiểm điểm ở bên cạnh Hàng Chính, thuận tiện nhìn bốn tân binh ngồi trước bàn ăn bày loạn xương gà ở đối diện.
Một người mười con à!
Đừng nói bọn họ, ngay cả Hồ Đối Đối cũng cảm thấy phát ngấy khi nhìn những con gà béo ngậy này trong một mùa đông lạnh lẽo như vậy, chứ đừng nói đến đám người Liêu Thịnh phải ăn hết đống này.
Vậy nên Hồ Đối Đối quay xe thay đổi trọng tâm câu chuyện để cầu xin tha thứ giúp đám người Liêu Thịnh này.
“Đội trưởng, mùa đông này lạnh lắm, đau dạ dày thì làm sao bây giờ.
“Đội trưởng, đừng cho bọn họ ăn nữa, em nghĩ bọn họ biết lỗi rồi.”
“Đội trưởng…”
Hồ Đối Đối cứ liên tục cầu xin tha thứ, xin đến mức mấy tân binh đều ứa nước mắt. Liêu Thịnh vẫn tức giận gặm đùi gà, thế nhưng sau khi nghe Hồ Đối Đối cầu xin như vậy, không biết cơn nóng nảy từ đâu đến, cậu nắm một con gà nướng rồi xé làm hai, bắt đầu điên cuồng nhai.
“Liêu Thịnh Liêu Thịnh, cậu ăn từ từ, lát nghẹn đấy… Cậu chậm chút…” Hồ Đối Đối chạy đến ngăn Liêu Thịnh nhưng bị Hàng Chính kéo cổ tay lại.
Hồ Đối Đối kinh ngạc nhìn về phía Hàng Chính, anh ta tinh ý phát hiện ra nụ cười trên gương mặt anh. Trong nháy mắt đó, Hồ Đối Đối hiểu ra.
Hàng Chính đang kiểm tra Liêu Thịnh.
Còn ba người kia thì vừa ngồi ăn vừa khóc, những đứa trẻ này đều là kiểu nắm trong lòng bàn tay thì sợ nát, ngậm trong miệng thì sợ tan khi còn ở nhà, sao có thể chịu được sự tủi thân này chứ. Chỉ có Liêu Thịnh càn quét hết mười con gà, mặc dù dạ dày đang rất đau nhưng Liêu Thịnh vẫn chật vật nuốt thịt xuống, giọng nói run rẩy: “Báo… Báo cáo. Đội trưởng Hàng, nhiệm vụ hoàn thành, mời chỉ thị.”
Có trời mới biết, Liêu Thịnh cảm thấy đời này, kiếp này, kiếp sau sau nữa, cậu sẽ không bao giờ ăn gà nướng nữa.
Hàng Chính nhìn đồng hồ trong căn tin một chút rồi nói với Hồ Đối Đối: “Cậu đến nhà đại đội trưởng Phương trước đi, lát nữa tôi tới sau.”
Hồ Đối Đối gật đầu rời đi, thế nhưng anh ta vẫn rất lo lắng cho mấy người Liêu Thịnh. Trước khi đi, anh ta còn dặn dò tiểu đội trưởng lớp bốn nhất định phải cho mấy đứa nhóc này uống thuốc tiêu thực, phải trữ sẵn thuốc dạ dày, phòng ngừa lỡ có gì xảy ra.
Liêu Thịnh đứng đó cau mày lại, cậu muốn ói lắm rồi!! Cậu nhớ đời rồi!! Nhìn mấy chiến hữu vừa khóc vừa ăn đó, quả thực cậu cũng không chịu nổi nhưng cậu có tinh thần không muốn cúi đầu, không thể chịu thua.
“Huấn luyện Hàng.” Một tân binh tên Tiểu Bì ngậm cánh gà trong miệng, mắt ứa lệ nhìn Hàng Chính: “Tôi sai rồi huấn luyện Hàng, tôi không dám nữa, có thể không ăn tiếp được không. Tôi muốn ói.”
Tiểu Bì vừa mới nói xong câu đó thì cậu ta trực tiếp nôn trên mặt bàn, mùi nôn mửa bốc lên đã làm mấy tân binh kia muốn bùng nổ thần kinh.
“Không được huấn luyện Hàng. Tôi cũng… tôi cũng…”
“Xin lỗi huấn luyện Hàng. Nôn…”
Đến cuối cùng, chỉ có Hàng Chính và Liêu Thịnh còn đứng đó, trước mặt là một cái bàn đầy bãi nôn mửa.
Liêu Thịnh rất muốn nôn nhưng vì mặt mũi, cậu vẫn chịu đựng.
“Liêu Thịnh à.” Hàng Chính đứng dậy, lấy chổi ở góc nhà để quét dọn căn tin bị bọn họ làm dơ: “Muốn ói thì đi đi, đừng cố chống cự.”
Liêu Thịnh cắn răng kiên trì.
Hàng Chính nhìn Liêu Thịnh một chút, quyết định ra chiêu chết người.
Anh quét bãi nôn vào trong đồ hốt rác rồi giơ lên trước mặt Liêu Thịnh.
Quả nhiên ba giây sau, Liêu Thịnh lập tức che miệng rồi xông ra ngoài…
Sau khi ói ra, cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Liêu Thịnh đứng trước vòi nước để súc miệng, thuận tiện dùng nước lạnh để rửa mặt.
Lúc trở về đi qua căn tin, cậu phát hiện Hàng Chính vẫn ở trong phòng quét dọn vệ sinh. Mặc dù người của tiểu đội bếp nú vẫn đi theo sau anh nói đội trưởng để em! Để em! Thế nhưng Hàng Chính vẫn từ chối, anh nói đây là vì anh mới trở nên như vậy, cứ để anh dọn thì hơn.
Trên đường đi từ căn tin đến thao trường, Liêu Thịnh đã suy nghĩ rất nhiều.
Trộm gà của tiểu đội bếp núc là một chuyện lớn sao? Thật ra không phải. Quan trọng là… Cậu là một người lính, từ lúc cậu bước vào nơi quân doanh này, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình đã làm, vì bây giờ cậu đã là một quân nhân! Lời nói, hành động và tác phong của một quân nhân phải phù hợp với thân phận của quân nhân. Tuy năm nay Liêu Thịnh chỉ mới 19 tuổi nhưng trong đầu cậu bất giác nhận ra, bây giờ cậu đã là một quân nhân rồi, không phải là Liêu Thịnh muốn làm gì thì làm đó như trước kia nữa. Từ hôm nay trở đi, cậu cần phải chịu trách nhiệm vì những chuyện mình làm, cần phải tính toán tất cả những thứ cậu làm.
Cảnh Hàng Chính dọn dẹp căn tin vẫn luôn hiện hữu trong đầu của Liêu Thịnh.
Thật ra Hàng Chính không cần tự mình dọn dẹp, với cấp bậc của anh, tùy tiện bắt ai đó dọn dẹp đều được hết. Thế nhưng tại sao anh lại muốn tự mình làm?
Bởi vì Hàng Chính là một quân nhân, những chuyện đó xảy ra là vì anh, vậy nên anh phải giải quyết hậu quả thật tốt. Anh không muốn vì bản thân mình mà gây ra phiền phức cho người khác. Đây là Hàng Chính, cũng là một quân nhân rất có khí phách.
“Tên nhóc. Trời lạnh mà nằm ở thao trường làm gì vậy? Muốn làm cây kem à?”
Liêu Thịnh đang nằm ở thao trường nghe thấy giọng nói này là biết ngay Hàng Chính tới. Cậu mở mắt, thấy anh đang cầm một cái bình thủy và hai hộp thuốc, đứng nhìn cậu từ trên cao.
Trong ánh mắt đó, bình tĩnh, bình tĩnh, không có sóng lớn, đều đều.
Ánh mắt của người khác thì chất chứa nội tâm, thế nhưng đôi mắt của Hàng Chính chỉ là đôi mắt.
“Huấn luyện Hàng, vợ tương lai của anh thật đáng thương.”
Hàng Chính vòng chân ngồi bên cạnh Liêu Thịnh: “Nói vậy là sao?”
“Cô ấy sẽ không thể nào nhìn vào mắt anh rồi đoán xem anh có đang lừa gạt cô ấy không được.”
“À.” Hàng Chính cúi đầu cười cười: “Vậy nên tôi sẽ không lừa cô ấy.”
“Vậy thì chưa chắc.”
“Được rồi được rồi.” Hàng Chính mở bình thủy trong tay ra rồi rót một ly nước nóng, đưa cho Liêu Thịnh: “Ông tơ Liêu, cậu được lắm. Mau uống thuốc đi. Đi ký túc xá tìm người thì không thấy người đâu. Cậu ở đây chống cự làm gì, nhanh. Uống thuốc.”
Sau khi uống thuốc xong, cậu đột nhiên nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh, huấn luyện Hàng.”
“Cảm ơn tôi? Ngạc nhiên thật.”
“Nói chung là cảm ơn anh.”
“Đừng cảm ơn tôi. Liêu Thịnh, cậu biết không? Một người đàn ông không chỉ dựa vào tinh thần không chịu thua đó là được, còn phải học được cách xem xét tình hình, đó mới là một người đàn ông có kỹ năng.”
“À…” Liêu Thịnh gật đầu: “Quả nhiên tôi còn quá trẻ.”
Hàng Chính nhìn chằm chằm Liêu Thịnh uống thuốc xong rồi vỗ vỗ tay đứng lên: “Được rồi, uống thuốc xong rồi, tôi phải đến nhà đại đội trưởng Phương để dùng cơm với bố cậu. À đúng rồi, Liêu Thịnh à, cái chuyện mà huấn luyện viên của các cậu bảo xách nước lúc xế chiều ấy, tổng cộng ba lần, mỗi lần nửa tiếng. Lập tức bảo huấn luyện Trần Ngũ sang đây xem cậu.”
“Hàng Chính!!” Liêu Thịnh lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, mắng về phía bóng lưng đang ngày càng xa kia: “Ông chú nhà anh!!”
Trần Ngũ đi từ xa đến đang cầm theo cái thùng nước, Liêu Thịnh che mắt, khóc không ra nước mắt.
Thật sự là núi này cao còn có núi cao hơn. Cậu lại còn quan tâm xem Hàng Chính có lừa gạt vợ của anh không nữa, xem ra sau này, cậu chỉ cần quan tâm bản thân mình có gặp Hàng Chính nữa hay không thôi.