• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Hann



Lúc Hàng Chính gõ cánh cửa chống trộm màu xanh đen, nói thật, trong lòng của anh vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên.



Cụ thể sự thấp thỏm này là gì thì anh cũng không rõ lắm, anh chỉ luôn cảm thấy nếu như đại ca Liêu Hữu Vi này không có ở đây, vậy thì xem như anh làm không tốt việc Phương Cẩm Lôi giao cho mình hay sao? Nếu đại ca Liêu Hữu Vi thật sự không ở đây, vậy có phải anh phải thuận tiện hỏi thăm xem Liêu Hữu Vi đã chuyển đến đâu một chút không nhỉ?



Trong lúc đầu óc anh quay cuồng vì những thứ vô nghĩa này, cửa chống trộm “Răng rắc” mở ra, sau đó, một gương mặt của người trẻ tuổi lộ ra từ cánh cửa.



“Tìm ai vậy?”



Thoạt nhìn trông thanh niên này có vẻ như chỉ mới mười tám tuổi, để ý một chút mới thấy râu xanh đen ở cằm, góc cạnh rõ ràng. Trong khoảnh khắc ánh mắt cậu nhìn về phía Hàng Chính, anh đột nhiên cảm thấy cảm giác quen thuộc nào đó lóe lên, lúc muốn tóm lấy cảm giác ấy thì nó đã thoáng qua rồi biến mất.



“Chào cậu, cho hỏi đây là nhà của Liêu Hữu Vi đúng không?”



“Chú tìm ba tôi?” Người thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa ra: “Chú giải phóng quân, ba tôi đi đánh bài rồi, chú vào ngồi trước đi.”



Hàng Chính đi làm việc cùng với Phương Cẩm Lôi, đương nhiên anh sẽ mặc thường phục của giải phóng quân. Hàng Chính cảm nhận rất rõ ánh mắt của cậu thanh niên trẻ tuổi này đã sáng rực lên khi nhìn thấy trên bả vai anh có hai vạch một sao. Cậu rất nhiệt tình, sau một bưng trà nước, dưa và trái cây điểm tâm các loại cho Hàng Chính, anh đặt đồ mình mang cho Liêu Hữu Vi lên bàn, sau đó bưng ly trà do cậu đã pha, uống vài ngụm rồi hỏi: “Cậu là con trai của anh Liêu sao?”



“Đúng vậy, chú giải phóng quân, tôi tên Liêu Thịnh.”



“Tôi họ Hàng…”



“Chú Hàng, chào chú.” Liêu Thịnh không đợi Hàng Chính trả lời, cậu đã nhanh chóng lên tiếng chào hỏi trước rồi.



“Cái đó…” Trong nháy mắt, anh cảm thấy hơi xấu hổ, có vẻ anh chưa đủ tuổi để được gọi là chú Hàng như vậy lắm: “Liêu Thịnh, tôi cảm giác tuổi tác của chúng ta không kém lắm, cậu gọi là anh Hàng được rồi.”



Không ngờ nghe xong lời này, Liêu Thịnh lại kiên quyết lắc đầu: “Không được không được không được, chú Hàng, ba tôi đã nói rồi, chỉ cần ăn mặc quân trang như vậy thì đều là anh em của ba. Chúng tôi thấy quân nhân đều gọi là chú, không thể làm loạn vai vế này được. Huống chi chú Hàng còn gọi ba tôi là đại ca Liêu. Nếu tôi gọi chú là anh Hàng thì có lẽ ba tôi sẽ đánh chết tôi mất.”



Mặc quân trang đều là anh em.



Hàng Chính đã cảm động bởi những lời nói này. Dù sao Liêu Hữu Vi cũng đã giải ngũ rất nhiều năm rồi. Nhiều năm như vậy, Liêu Hữu Vi vẫn còn cảm tình sâu nặng với quân đội đến thế, đúng là một người rất đáng tôn kính.



Thật ra Liêu Thịnh nói rất nhiều. Anh cảm thấy một thanh niên mười chín tuổi sẽ thích giả vờ lạnh lùng mới đúng, lần đầu tiên anh thấy một cậu thanh niên nói nhiều đến vậy. Hơn nữa những lời lải nhải cậu luôn khiến anh nhớ đến Tô Nam vì cô cũng luôn nói nhiều những chuyện trên trời dưới đất như vậy, vừa hay cậu bé Liêu Thịnh này cũng thế.



“Chú Hàng, chú nói xem tôi có thể nhập ngũ được không? Tôi cảm thấy tôi rất lợi hại đó.” Liêu Thịnh vừa nói vừa bắt đầu vén tay áo lên cho Hàng Chính xem bắp thịt trên cánh tay mình.



Anh nhìn bắp thịt ít đến đáng thương trên tay cậu, sau khi nghĩ ngợi một chút, anh cảm thấy mình không nên đả kích cậu thì hơn: “Có thể nhập ngũ, cái này thì có gì không thể chứ.”



“Ha ha, thật vậy sao? Ba tôi luôn nói tôi giống con gà vậy, giờ tôi phải nói với ba chuyện chú bảo tôi có thể làm lính mới được.”



Thật ra, tôi cảm thấy ba cậu nói đúng lắm.



Hàng Chính lặng lẽ oán thầm trong lòng.



“Chú Hàng, chú kết hôn chưa? Tôi nghĩ sĩ quan giải phóng quân cao cấp giống như chú, dáng vẻ vừa đẹp trai vừa khí phách như vậy, chắc chắn sẽ được yêu thích nhiều lắm.”



“… Tạm thời, tôi vẫn chưa kết hôn.”



“Vậy chú có bạn gái chưa?”



“Có…” Chỉ là bạn gái đã mất tích rồi. Hàng Chính lại lặng lẽ oán thầm trong lòng lần nữa, Liêu Thịnh này thật sự rất nhiều chuyện và có tính hiếu kỳ, sao lại có người muốn hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy chứ?



“Chú Hàng…” Lúc Liêu Thịnh chuẩn bị đặt câu hỏi tiếp, cửa chống trộm bị đẩy ra rất mạnh, một cô gái vội vàng tiến vào trong phòng. Ánh mắt của anh bị dáng vẻ hấp tấp của cô gái ấy thu hút, sau khi thấy rõ bóng lưng của cô, anh cảm thấy trong nháy mắt đó, bản thân như bị dội một thùng nước đá.



Bóng lưng đó… Bóng lưng đó…



Tô Nam!



Là Tô Nam!!



Trong đầu Hàng Chính tràn ngập bóng lưng của cô, bên lỗ tai vang lên giọng nói của Liêu Thịnh.



“Chị! Sao chị lại trở về rồi? Không phải hôm nay chị đi xem phòng với anh Quyền Đông sao?”



“Chị quên mang ví tiền rồi.”



Giọng nói của cô gái ngày càng gần, khi cửa căn phòng được mở ra, Hàng Chính đứng lên khỏi ghế salon, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang cúi đầu vừa cất ví tiền vừa đi ra ngoài đó.



Có lẽ cô gái nhận ra ánh mắt dò xét của anh nên lập tức ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, Tô Nam gần như muốn kêu lên một tiếng.



Hàng Chính!



Hàng Chính? Sao lại là Hàng Chính?



Chân tay luống cuống.



Tô Nam lấy tay che mặt lại theo bản năng, khi thấy mặt mình vẫn còn đeo khẩu trang, tâm trạng của cô mới ổn định hơn một chút.



Liêu Thịnh đơn thuần cũng không cảm nhận được chị mình và chú Hàng này như đang bị điện giật, trái lại còn vô cùng thân thiện nói với Tô Nam: “Chị, đây là chú Hàng đến thăm ba mình.”



“… Em tiếp khách tốt vào đi. Chị đi đây.” Dường như Tô Nam đang muốn chạy trốn khỏi cái nơi lắm điều rắc rối này.



Chạy mau, chạy mau…



Mình phải rời đi, phải rời đi ngay.



Dường như cô đã dùng hết sức lực của mình để một đường chạy về phía trước như điên. Cố Quyền Đông đang hút thuốc ở đầu đường chờ Tô Nam về nhà lấy ví tiền, lúc nhìn thấy cô chạy như điên ra ngoài như thể vừa gặp phải quỷ, anh ta vội vàng chạy đến giữ cô lại: “Nam Nam, sao vậy?”



“Quyền Đông, Quyền Đông, tôi thấy anh ấy, tôi thấy anh ấy rồi. Anh ấy gầy lắm anh biết không? Anh ấy rất gầy. Sao lại biến thành như vậy, sao anh ấy không chăm sóc bản thân mình thật tốt chứ.”



“Cô thấy ai?”



Trong lòng Cố Quyền Đông cảm nhận được điều gì đó không tốt lắm nhưng anh ta vẫn chưa nghe thấy cô trả lời. Tô Nam ban đầu vẫn còn ở trong ngực anh ta đột nhiên bị ai đó hung hăng kéo ra, sau đó, một giọng nói mà Cố Quyền Đông lúc này không muốn nghe thấy nhất vang lên.



“Ý của Tô Nam là cô ấy nhìn thấy tôi.”



Cố Quyền Đông cúi đầu nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt chỉ toàn ý cười: “Hóa ra là thấy đại ca, tôi nói mà, sao Nam Nam lại kích động như vậy, thì ra là gặp phải người quen cũ. Nam Nam, em qua đây, chúng ta chào hỏi đại ca Hàng đàng hoàng.”



Cố Quyền Đông vươn tay về phía của Tô Nam, thật ra anh ta cũng không muốn nói như vậy. Thế nhưng anh ta nhìn thấy sự khẩn cầu trong ánh mắt của cô, không còn cách nào khác, phải diễn tròn cái vai xấu này rồi.



Tô Nam không chút do dự đưa tay cho Cố Quyền Đông khiến Hàng Chính suýt nữa tức chết. Anh kéo cổ áo của cô để cô cách xa anh ta một chút rồi cười lạnh nói với cô rằng: “Hình như anh nhớ anh là bạn trai của em mà!? Đưa tay cho thằng khác ngay trước mặt anh, Tô Nam, em có ý gì?”



“Chúng ta đã chia tay rồi, Hàng Chính.”



Mấy chữ cô nói ra chắc như đinh đóng cột, đâm vào khiến trái tim anh rỉ máu rất nhiều.



“Chia tay? Tô Nam, em nói đơn giản thật. Tại sao chia tay? Vì Cố Quyền Đông sao? Bởi vì cậu ta có thể thường xuyên ở bên em còn anh thì không sao? Bởi vì tình cảm của em đã thay đổi rồi đúng không? Tô Nam, anh không tin.”



Hàng Chính nắm lấy cổ tay Tô Nam rồi kéo đến trước mặt mình: “Sao em lại đeo khẩu trang che miệng mũi, có gì mà anh không được nhìn thấy hay sao. Em ngã bệnh cũng không muốn liên lụy anh, có gì mà anh không được nhìn, tháo khẩu trang xuống cho anh xem.”



Tay của anh vừa đụng vào khẩu trang trên mặt Tô Nam thì cô đã hét toáng lên. Cố Quyền Đông siết chặt tay, lao đến đấm Hàng Chính một phát.



Hàng Chính sờ khuôn mặt bị anh ta đả thương, muốn chửi thề một câu rồi đánh trả nhưng trong nháy mắt anh ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy mặt của cô.



Vết sẹo hình chữ X thật dài kéo đến tận chỗ cổ, thoạt nhìn trông rất giật mình, vẫn còn có thể nhìn ra dấu vết do kim khâu lại. Anh để lộ khuôn mặt không thể tin nổi. Còn Tô Nam trong giây phút nhìn thấy khẩu trang đã rơi dưới đất rồi sờ vào mặt mình, cô cũng như mất hết sức lực. Vẻ mặt của cô lập tức trở nên rất yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía Hàng Chính đột nhiên trở nên rất xa lạ.



“Hàng Chính, tôi không yêu anh nữa. Đã như vậy rồi, anh không thể buông tha cho tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK