Phùng Nguyên là người thuộc bè phái Tây Thần.
Phái Tây Thần và phái Giang Bắc đã không ngừng tranh chấp nhiều năm liền, từ trước đến giờ đều bất hoà với nhau, cộng thêm nhân tố là Đổng Lam Yên, nên Phùng Nguyên đối với Lục Quang Thành có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhưng dù sao thì 4 năm trước Lục Quang Thành đã cứu anh ta một mạng, mặc dù anh ta thà chết cũng không muốn chịu ân huệ của Lục Quang Thành, nhưng sự thật không thể thay đổi, cũng chính vì vậy nên đã khiến anh ta ấm ức trong lòng mấy năm liền không thể bộc phát ra ngoài.
Nhất là gần đây biết được Lục Quang Thành lại tổn hại Đổng Lam Yên đến như vậy, Phùng Nguyên sớm đã muốn đánh cho Lục Quang Thành một trận tơi bời!
“Cho dù Thành Uyển là địa bàn của Thiếu Soái, nhưng giết người trắng trợn như vậy, thì không sợ kích dậy sự phẫn nộ của dân chúng sao? Phùng Nguyên trầm giọng quở trách, “hơn nữa bây giờ Yên nhi đang rất nguy hiểm, nếu như Thiếu Soái vẫn còn chút tính người thì, cứu người quan trọng!”
Đôi mắt đen của Lục Quang Thành nhíu lại, trông vô cùng giống một con báo săn cuồng nộ.
Ngón tay anh ấy giữ chặt cò súng, và nhìn chằm chằm vào Phùng Nguyên, “buông cô ấy ra, và bước xuống xe, thì tôi sẽ giữ lại hai mạng quèn các người, nếu không, tôi sẽ bắn chết đôi cẩu nam nữ các người!”
“Lục, Quang, Thành” Phùng Nguyên giận dữ trầm giọng thét lên.
Trong nháy mắt, một tiếng vang cực lớn, viên đạn rít lên và vượt ra khỏi nòng súng.
Viên đạn đó đã xước qua da đầu của Phùng Nguyên, và xuyên qua tường phía sau anh ta, khiến cho Phùng Nguyên kinh hãi đến nỗi toàn thân toát đầy mồ hôi.
Nhìn Lục Quang Thành lại chuẩn bị bóp cò súng thứ hai, Phùng Nguyên gào thét lên, “cứu Yên nhi quan trọng! Cô ấy sắp bị người phụ nữ của ngươi đầy đoạ đến chết rồi!”
“Bùm” một tiếng, lại một tiếng rít của viên đạn được bắn ra và xước qua da đầu bên hông của Phùng Nguyên…
Ngay sau đó Lục Quang Thành vẻ mặt vô cảm từ từ di chuyển nòng súng đi xuống, và chỉa vào Đổng Lam Yên.
“ Còn nhiều lời, thì viên đạn này sẽ tặng cho cô ấy.”
Phùng Nguyên không còn dám nói nữa lời với một người điên như Lục Quang Thành nữa, mà vội vàng đẩy cửa xe xuống.
Lục Quang Thành thì đứng yên đó mà nhìn chăm chăm vào Đổng Lam Yên đang rơi vào tình trạng hôn mê, hơi thở dần dần trở nên dồn dập…
“Mẹ khiếp nhà ngươi còn không chịu cứu người… mẹ khiếp nhà ngươi nhìn gì mà nhìn! Bố mày liệu mạng với ngươi!”
Cơn thịnh nộ của Phùng Nguyên trỗi dậy và rút súng ra muốn bắn Lục Quang Thành, thì bị thuộc hạ Triệu sĩ quan nhanh hơn một tay, trong chốc lát khuỷu tay đã bị chế ngự và cánh tay bị dỡ xuống.
Cũng trong lúc đó, Lục Quang Thành như bị đánh thức bởi tiếng thét và nhanh chóng bế Đổng Lam Yên lên…
Cái ôm vào lòng quen thuộc của anh ấy, vốn là một cơ thể thơm ngát và mềm mại, nhưng giờ đây lại cứng đờ và ẩm ướt như một tảng băng vậy, tay của Lục Quang Thành, bắt đầu run lẩy bẩy.
Anh ấy cuối đầu xuống và áp sát vào mặt cô ấy, muốn thăm dò hơi thở ở mũi của cô ấy, thì lại phát hiện ra cô ấy đã không còn nhiệt độ và hơi thở, trong phút chốc anh ấy đã hoàn toàn suy sụp…
Có một nỗi sợ hãi khiến anh ấy gần như nghẹt thở, và bám chặt lấy anh ấy không tha…
Ngay cả đối mặt với nòng súng của người khác cũng chưa từng làm anh ấy hoảng loạn, giờ đây lại khiến toàn thân anh ấy run cằm cặp…
Anh ấy chưa từng nghĩ đến cô ấy lại trở nên như vậy!
Anh ấy không còn màng đến những lễ nghĩa gì cả, liền vào trong xe và lập tức cởi áo của mình ra, đồng thời cởi hết những quần áo lạnh của Đổng Lam Yên ra, và dùng những áo ấm của mình quấn chặt lấy cô ấy, liên tục hôn lên cô ấy, muốn truyền một chút hơi ấm cho cô ấy…
“Yên nhi, hãy tiếp tục sống… chỉ cần em tiếp tục sống tiếp, anh bảo đảm sẽ không làm khó em nữa…”
Người sắt thép như Lục Quang Thành, trong giọng nói lại mang theo tiếng nghẹn ngào.
Anh ấy ôm lấy Đổng Lam Yên thật chặt, rất sợ một khi buông tay ra, thì cô ấy sẽ biến mất không còn nhìn thấy nữa…
“Yên nhi, anh hứa với em, chỉ cần em chịu tiếp tục sống tiếp… anh…” Lục Quang Thành nhắm đôi mắt lại, trái cổ trong lúc gấp rút mà không ngừng chuyển động, “anh biết em muốn cùng Phùng Nguyên ở bên nhau… anh…”
Anh ấy dường như vô cùng bối rối và khó khăn, nghẹn ngào nói, “anh sẽ thả em đi…anh…sẽ tác thành cho em…”
Và những chữ cuối cùng này, dường như trở thành tiếng khóc đau lòng thảm thiết vậy…
“Anh chỉ xin em… hãy tiếp tục sống...”