Lục Quang Thành bước đi luyến tiếc, dưới chân như giậm phải lưỡi dao vậy, trong lòng đau đớn mà đi ra khỏi phòng, và sắp xếp cho bác sĩ đi vào phòng lấy lý do kiểm tra sức khoẻ cho Đổng Lam Yên, mà lặng lẽ tim thuốc cho cô ấy.
Để tránh lỡ như bị người Nhật phát hiện, Lục Quang Thành cố tình phái đi 3 đội người, trong đó có một người giả dạng anh ấy mà ngồi lên xe anh ấy, và chạy đi về hướng khác. Còn anh ấy thì cải trang thành ngư dân, đích thân đưa Đổng Lam Yên ra bến sông.
Bế Đổng Lam Yên đang ngủ mê man trên tay, Lục Quang Thành vô cùng không nỡ, đến khi bị người thuyền trưởng ngoại quốc ấy dùng ngôn ngữ mà anh ấy không hiểu mà năm lần bảy lượt hối thúc anh ấy, anh ấy mới chịu đưa cô ấy cho đối phương.
Anh ấy đứng ở bến sông, nhìn theo con tàu chở khách ấy dần dần rời xa, một hồi lâu không hề cử động.
Cho đến khi con tàu đó trở thành một chấm đỏ trên mặt biển xa xôi, và sau đó hoàn toàn biến mất, cuối cùng anh ấy mới cuối đầu xuống.
Bất giác, khoé mắt lại ướt đẫm nước mắt.
“Ngũ gia, sẽ nhanh chóng gặp lại cô Đổng thôi! Những đại quân của chúng ta đều có những đội quân hàng triệu người, một khi liên kết lại, chỉ là một vài người Nhật như vậy, chúng ta không cần đến vài ngày thì đã có thể đuổi họ về quê nhà rồi!”
Triệu Đình kiên định mà nhìn về phía xa kia.
Lục Quang Thành gật đầu một cách mạnh mẽ, cuộc ly biệt đau như cắt và nỗi nhớ nhung ăn mòn vào xương tuỷ khiến anh ấy căm hận đến nỗi thốt lên những lời thô kệch, “Không sai! Mẹ khiếp nó, hãy xem bố mày đánh chết lũ chó chết này như thế nào!”
Nhưng bọn họ không ai ngờ đến, trận chiến bảo vệ tổ quốc này tưởng rằng chỉ vài tháng thậm chí lâu nhất là một hai năm thì đã có thể kết thúc, một khi chính thức giao chiến với nhau, lại là 14 năm trời dài đằng đẵng…
Tháng 9 năm đó, người Nhật khởi xướng tấn công vào, đông bắc thất thủ.
Mỗi nơi trên toàn quốc đều đang tiến hành trận chiến giằng co kháng Nhật.
Mỗi một bước hợp tác giữa các bè phái với nhau đều gặp nhiều khó khăn, sự quyết tâm kiên định của một mình Lục Quang Thành, lại không thể thay đổi được những người có ý đồ xấu xa.
Lúc thì hợp tác, lúc thì tan rã.
Cho đến mùa hè của 6 năm sau, tình thế vốn đang yếu ớt của người Nhật đã chính thức khởi xướng chiến tranh toàn diện.
Trận kháng Nhật vượt mọi khó khăn gian khổ này, một khi đánh là 8 năm trời…
Trong thời gian xa cách 14 năm trời dài đằng đẵng này, những năm đầu, cứ cách một hai tháng, Lục Quang Thành lại nhận được một bức thư do chính tay Đổng Lam Yên viết, đồng thời kèm theo tấm ảnh của cô ấy.
Bất luận chiến sự có bận đến mấy, anh ấy cũng sẽ rút thời gian ra, để nghiêm túc đọc đi đọc lại từng chữ một của bức thư mà cô ấy viết, cho đến khi đọc thuộc lòng mới thôi. Anh ấy còn đem hết tất cả những tấm ảnh của cô ấy cất giấu kỹ vào trong cuốn sổ tay của mình, khi có thời gian thì lấy ra vuốt nhẹ nhiều lần, cho đến khi tấm ảnh bị đôi tay thô ráp của anh ấy sờ đến mờ đi…
Thư mà anh ấy viết, so với cô ấy, ít hơn nhiều.
Một là vì anh ấy thật sự không có thời gian, hai là, nỗi nhớ quá ăn mòn vào xương tuỷ, anh ấy sợ rằng một khi mình đặt bút xuống, thì trái tim kiên cố ấy, sẽ vì cô ấy mà sụp đổ… mà anh ấy lại là tướng lĩnh, là một người không thể dao động một chút nào nhất…
Vì vậy mỗi một bức thư mà anh ấy viết đều lác đác vài chữ, cuối thư đều không ngoại lệ mà kèm theo một câu, bảo trọng cho mình, đừng nhớ nhung.
Và mỗi khi cô ấy cầm bức thư lác đác vài chữ của anh ấy lên xem, xem đi xem lại vẫn không đủ, nhưng vẫn cứ xem…
Cho đến khi nước mắt làm nét chữ mờ nhạt đi…
Cho dù có khát khao cùng anh ấy đoàn tụ đến mấy, nhưng trong thư cô ấy viết từ trước đến giờ vẫn không dám đề cập đến nỗi nhớ khắc sâu vào trong xương tuỷ ấy…
Cô ấy chỉ đem những chuyện thú vị xung quanh mình viết cho anh ấy, muốn khiến cho tâm trạng ngày đêm căng thẳng của anh ấy có được những giây phút thả lỏng, cô ấy nghĩ, ngoài những điều này ra, và không ngừng nghỉ mà cầu nguyện, cô ấy đã không thể giúp được gì cho anh ấy, nên càng không thể để cho anh ấy bận lòng bất an.
Tình yêu của hai người vững chắc như vàng, những năm tháng dài đến mấy khổ đến mấy, cũng không thể tách rời họ được.
Nhưng trong họ không ai ngờ đến, số phận đối với họ, là tàn khốc đến như vậy.