Triệu Đình là quỳ xuống đất, mà thuật lại toàn bộ sự việc.
Miệng súng lạnh như băng của Lục Quang Thành chỉa thẳng vào đỉnh đầu anh ta, ngón tay móc vào cò súng ấy không ngừng run rẩy.
“Ngũ gia, thuộc hạ bằng lòng lấy cái chết để chuộc tội…nhưng thuộc hạ cả gan cầu xin Ngũ gia cho thuộc hạ tìm lại Đổng cô nương trở về sau đó mới xử tội chết…”
Lục Quang Thành bỗng nhiên gào thét lên và chỉa súng sang cái bàn kế bên Triệu Đình và bắn một phát, sau tiếng vang vọng đinh tai nhức óc đó, anh ấy hung hãn một chân đá văng anh ta ra, sau đó tự ép buộc bộ não của mình lấy lại bình tĩnh…
“Mau đứng dậy! Và hãy tỉ mỉ nói lại một lần nữa cho ta nghe những manh mối mà ngươi đã tìm được!”
…..
Lục Quang Thành vừa lắng nghe Triệu Đình phân tích phán đoán, vừa cố gắng nhớ lại từng chi tiết một khi mình ra vào căn cứ của người Nhật.
Sau khi biết được tin Đổng Lam Yên bị thuộc hạ của Tỉnh Điền Hạnh Chi bắt đi, vì quá biết rõ sự điên cuồng của ông ta đối với phụ nữ như thế nào, hoàn toàn không dám kéo dài thêm nửa phút nào! Vì vậy anh ấy không có thời gian để bố trí thuộc hạ của mình luồn vào căn cứ của họ để lặng lẽ cứu cô ấy ra, anh ấy chỉ có thể dùng cách thức thô bạo mà đơn giản nhất với tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến đó, và phải trả giá cho cách thức tấn công trực diện với người Nhật, không còn cách nào khác.
Sau sự việc xảy ra anh ấy lấy lý do liên quan đến vụ án, mà còng tay tất cả những người hầu đã từng bị anh ấy đánh ngất của nhà Tỉnh Điền Hạnh Chi, vì vậy những người hầu đó hoàn toàn không có cơ hội để loan tin ra ngoài. Và tuần cảnh của căn cứ người Nhật lại là người của thuộc hạ anh ấy, những người Nhật đang canh giữ trong thời gian vụ án xảy ra, sớm đã được anh ấy sắp xếp những tuần cảnh để phân tán sự chú ý của họ, anh ấy càng tin tưởng vào năng lực làm việc cẩn thận của Triệu Đình, vì vậy anh ấy thật sự nghĩ không ra vấn đề nằm ở đâu…
Nhưng người có thể bỏ công sức ra để bắt Đổng Lam Yên như vậy, ngoài người Nhật muốn báo thù và uy hiếp anh ấy ra, chính là người của Bạch gia có tâm địa xấu xa và hành vi bẩn thỉu.
Nếu như nói đến người có thể nghĩ ra cách lợi dụng nhà vệ sinh nữ để thừa cơ hội bắt người thì…
Nắm đấm của Lục Quang Thành siết chặt đến nỗi phát ra tiếng lộp rộp lộp rộp.
Anh ấy càng chắc chắn rằng việc này chính là do Bạch gia đã làm!
“Ngươi lập tức liên hệ gián điệp của chúng ta ở Bạch gia, xem xem hiện giờ bên Bạch gia có hành động gì khả nghi không!”
Triệu Đình nhận lệnh mà đi làm theo, Nhưng gần như cùng một thời gian, nhận được tin từ phía Bạch gia.
Phán đoán của Lục Quang Thành quả thật không sai chút nào, nghe nói Bạch Thụ Phong và Bạch Vân Cẩm định tặng một người phụ nữ mà mình bắt được cho người Nhật để uy hiếp Lục Quang Thành, tiếp theo là tranh công lãnh thưởng!
Thời gian cấp bách, nếu như Đổng Lam Yên thật sự rơi vào tay người Nhật, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều…
Lục Quang Thành biết rất rõ, cho dù mình có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, cũng thật khó mà cứu cô ấy ra khỏi tay người Nhật một cách bình yên vô sự được…
Một mặt anh ấy nhanh chóng bố trí người để cứu viện và ngăn chặn việc xấu có thể xảy ra, một mặt thì chìm đắm vào nỗi căm giận trong lòng mình.
Yên nhi, hãy tha thứ cho anh, vì anh mà em đã phải chịu bao nhiêu dằn vặt và uất ức…
Rốt cuộc là vì quá yêu em, nên từ đầu đến cuối vẫn không chịu thả tự do cho em, hay là vì không đủ yêu em, nên mới độc đoán dễ dàng tin tưởng người khác mà nghi ngờ em như vậy, và ích kỷ đến nỗi giam giữ em làm tổn thương em như thế này.
Nếu như ông trời có thể cho anh ấy thêm một cơ hội trở về thời gian 8 năm trước, Lục Quang Thành nghĩ, anh ấy nhất định sẽ buông bỏ lòng tự trọng của mình và bất chấp tất cả mà chạy đến Giang Nam dùng tấm lòng chân thành của mình tỏ tình với cô ấy, vì bản thân mình mà giành lại một lần…
So với mãi mãi mất đi người mà mình yêu thương, thì thể diện buồn cười ấy rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền?
Rất tiếc cuối cùng anh ấy đã quá trễ để tỉnh ngộ ra, mặc cho bao nhiêu năm thời gian giữa họ trôi qua một cách vô ích…và bị thể diện chống đỡ một cách mạnh mẽ không đáng một xu của anh ấy, lại khốn nạn đến nỗi ngay cả một câu nói đàng hoàng cũng không chịu…
Đã sắp đến lúc trời sáng, sao Kim ở tận chân trời ấy đang lấp lánh ánh sáng.
Lục Quang Thành đột nhiên cảm thấy có một sự mệt mỏi khó nói ra…
Quốc gia thiên hạ.
Không có gia, thì làm sao có thể thành quốc?
Nhưng nếu mất đi đất nước, thì nhất định sẽ không có nhà…
Nếu như vì đại cuộc quốc gia, anh chỉ có thể lựa chọn hy sinh em…
Yên nhi, liệu em có hận anh không? Em sẽ đời đời kiếp kiếp cũng không chịu tha thứ cho anh…