Lục Quang Thành cố dồn nén sự buồn bực trong lòng, đỡ Bạch Nhã Hân lên xe, sau đó lập tức đóng cửa xe lại.
“Ơ, Quang Thành, sao anh không lên xe? Anh đi đâu vậy?”
Bạch Nhã Hân hậm hực gọi to.
Lục Quang Thành chỉ ra hiệu tài xế cho xe chạy, không thèm đếm xỉa đến Bạch Nhã Hân, mà rời đi.
Anh ấy không thể bỏ mặc Đổng Lam Yên.
Anh ấy phải đích thân xác nhận, cô ấy được đưa về nhà an toàn, thì trong lòng anh ấy mới an tâm.
Nhưng anh ấy tìm kiếm mãi vẫn không tìm được bóng dáng của Đổng Lam Yên, trái lại gặp được Triệu Đình đang vội vã trở về, trong lòng anh ấy càng trở nên lo lắng, có một linh cảm chẳng lành luôn bám lấy anh ấy…
“Người đâu? Về nhà rồi à?”
Anh ấy cố nén sự lo lắng trong lòng xuống, và hỏi nhỏ.
Triệu Đình nhanh chóng bẩm báo, “khi thuộc hạ đang đuổi theo tới đó, thì cô Đổng đã bị hai người kéo lên xe rồi, người đông tấp nập, người của chúng ta không dám nổ súng vì sợ làm hại đến người vô tội, chỉ đuổi theo chiếc xe đó suốt.”
Lục Quang Thành trong phút chốc đã nổi điên lên, “đồ ăn hại! Đáng chết!”
Triệu Đình vội vàng nói tiếp, “Ngũ gia xin đừng nóng vội, thuộc hạ đã nhìn thấy rất rõ, chiếc xe đó là xe của Bạch gia, chúng ta nhất định sẽ tìm được cô Đổng.”
Lục Quang Thành siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Anh ấy nhìn đám người ở phía xa đó, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, “con cờ Bạch Nhã Hân này, tôi phải vứt bỏ nó sớm hơn rồi. Đứa con của cô ta chắc chắn phải chết, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn.”
Triệu Đình không một chút do dự, “Ngũ gia cứ việc xử lý!”
Lục Quang Thành nhìn chằm chằm và Triệu Đình một hồi, sau đó liền quay lưng đi, vẻ mặt của Triệu Đình thì lại rất điềm tĩnh mà đi theo sau.
Và lúc này Đổng Lam Yên đã bị áp giải vào một căn nhà lầu phương Tây trong thuộc địa của người Nhật.
Tất cả mọi việc đã xảy ra quá bất ngờ.
Cô ấy chỉ vì nhìn thấy ánh sáng óng ánh của kẹo hồ lồ, mà nhớ lại thời gian ngọt ngào lúc Lục Quang Thành còn là thiếu niên đã nắm lấy tay cô ấy, đúc cô ấy ăn trái đỏ chua chua ngọt ngọt, cô ấy mới chịu không nổi mà mua một xâu, thưởng thức một cách cay đắng…
Nào ngờ cô ấy vừa mới kéo mặt nạ xuống được vài phút, thì đã bị người lôi kéo lên xe rồi…
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn những người đàn ông lạ mặt trước mắt với bộ đồ kiểu Nhật trên người, đúng lúc bắt gặp ánh mặt của một người đàn ông đang chăm chú nhìn vào gương mặt cô ấy, cô ấy cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
“Quý ông này, có lẽ ông đã nhận lầm người rồi, phiền ông cho tôi rời khỏi đây có được không?”
Cô ấy không mở miệng ra còn không có gì, mà vừa mở miệng ra, thì trong mắt người đàn ông ấy chợt hiện ra một tia sáng, ông ấy dùng sức ôm lấy Đổng Lam Yên vào lòng, sử dụng tiếng Trung cực kỳ thông thạo nhưng phát âm không chuẩn mà nói, “Uyển Tâm! Giang Uyển Tâm! Anh biết ngay là em chưa hết mà! Em đừng hòng trốn nữa!”
Cái tên mà ông ấy nói ra, khiến cho Đổng Lam Yên giật cả mình.
Mẹ của cô ấy, chính là Giang Uyển Tâm…
Cô ấy vẫn chưa kịp nói gì, thì người đàn ông đó như bị điên lên vậy mà kéo cô ấy dậy vào đi vào phòng trong, “em xem, em xem! Trong phòng này đều toàn là tranh và hình ảnh của em! Anh luôn đang tìm em, không ngừng tìm em trên khắp nước Trung Quốc này! Không ngờ em lại ở Thành Uyển! Chắc em cũng biết rõ, nới nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất, phải vậy không?”
Đổng Lam Yên ngơ ngác nhìn những bức tranh và hình ảnh chân dung của mẹ mình, trong phút chốc vành mắt đã đỏ lên.
Mẹ cô ấy đã rời khỏi cô ấy đã 8 năm rồi.
Trong 8 năm nay, cô ấy chỉ thỉnh thoảng nằm mơ mới có thể gặp mẹ… thậm chí, tướng mạo của mẹ cũng gần như trở nên mơ mơ hồ hồ ko rõ ràng…
Giờ đây vẻ mặt sống động của những bức tranh ảnh trong phòng này, bỗng nhiên khiến cho những nỗi nhớ nặng trĩu ấy dào dạt trở về…
Nhưng, người đàn ông người Nhật này rốt cuộc là ai? Từ lời nói và hành động của ônh ấy có thể thấy, quan hệ của mẹ và ông ấy rõ ràng rất thân thiết, nhưng tại sao cô ấy lại không nhớ ra bên cạnh mẹ đã từng xuất hiện qua người này?
Đổng Lam Yên vẫn chưa kịp bình tĩnh lại trong khối hoài nghi ấy, thì người đàn ông ấy đã một lần nữa ôm lấy cô ấy, đồng thời vừa kéo xé quần áo cô ấy, vừa đè cô ấy lên trên giường…
“Uyển Tâm… cuối cùng anh cũng tìm được em rồi…anh sẽ không cho em trở về bên cạnh lão già Đổng Ngạn Chi ấy nữa đâu… anh cần em… cần em…”
Đổng Ngạn Chi chính là cha của Đổng Lam Yên, toàn thân cô ấy lập tức tê lạnh…
Người đàn ông này với cha mẹ của cô ấy rốt cuộc là quan hệ gì…