Sau khi hết lời cầu xin sự đồng ý và giúp đỡ của bà Du, Đổng Lam Yên lập tức thu dọn hành lý, dự định nửa đêm trốn ra khỏi phủ Thiếu Soái.
Nào ngờ vào buổi chiều Bạch Nhã Hân lại tìm đến nơi.
Vì đang mang thai nên chứng thèm ăn của cô ta không được tốt, nên đã chỉ đích danh muốn ăn món bánh hoa quế mà chính tay Đổng Lam Yên làm.
Đổng Lam Yên không muốn gây thêm chuyện trong giây phút trốn chạy này, nên đã lập tức đi ra sau bếp làm cho cô ta.
Nhưng bánh ngọt được đưa đến sân trước vẫn chưa được một tiếng, thì cửa phòng cô ấy đã bị người đá văng ra.
Lục Quang Thành, Triệu sĩ quan, quản gia, và còn có anh trai và chị dâu của Bạch Nhã Hân, dồn dập bước vào cửa phòng, và ánh mắt ai nấy đều lạnh lùng nhìn vào cô ấy.
Đổng Lam Yên đang định chào hỏi, thì chị dâu của Bạch Nhã Hân đã xông lên, giật lấy tóc cô ấy, và thẳng tay cho cô ấy hai bạt tai vang dội!
“Tiện nhân! Ngươi đố kỵ Nhã Hân nhà ta đã mang trong mình cốt nhục của Thiếu Soái, mà lại nảy sinh ra tâm địa độc ác như vậy! Nhã Hân và đứa con nếu có mệnh hệ gì, Bạch gia chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Cô ta vừa nói vừa tay đấm chân đá lấy Đổng Lam Yên, cô ấy chống đỡ không nổi và chỉ có thể phản ứng theo bản năng mà khom người xuống để bảo vệ phần bụng của mình, và không dám động đậy một chút nào cả…
“Xin chị dâu nguôi giận, người hầu trong phủ của tôi đã làm ra chuyện kinh khủng như vậy, cũng không cần phiền đến Bạch gia phải trừng trị, tôi tự khắc sẽ cho Bạch gia lời giải thích thoả đáng. Hơn nữa, người cô ấy hại là đứa con nối dõi của tôi, sao tôi lại ngồi đó làm ngơ được.”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Quang Thành từ từ truyền vào tai, mỗi một chữ như khoét vào tim…
Đổng Lam Yên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, vô cùng phẫn nộ mà cười lên, “chẳng lẽ lại là phu nhân nói em đã bỏ gì vào bánh hoa quế, để hại đứa con trong bụng cô ta sao? Nếu như không cần điều tra gì mà đã trực tiếp gán tội vào em, thì Ngũ gia có thể trực tiếp bắn chết em, để đền mạng cho đứa con cao quý của các người!”
Sự tuyệt vọng và trào phúng trong đôi mắt cô ấy, khiến trái tim anh ấy dường như bị tắc nghẽn.
Anh ấy vẫn chưa mở miệng, thì đã bị chị dâu của Bạch Nhã Hân lại bước lên cho cô ấy hai bạt tai, “cái mạng quèn của ngươi, cho dù có chết một ngàn lần một vạn lần, cũng không đủ để đền bù lại cốt nhục của Thiếu Soái và Nhã Hân một phần vạn lần, bây giờ tôi chỉ muốn trói cô lại và băm nát cô ra!”
Mũi và khoé miệng của Đổng Lam Yên đều bắt đầu rướm máu, nhưng cô ấy vẫn cứ nhìn thẳng vào một mình Lục Quang Thành, và nhếch miệng cười.
“Ngũ gia, em cũng mang thai qua con của anh mà! Giờ đây phu nhân của anh mang trong bụng đứa con này có lẽ có biến động nhỏ gì đó, thì anh đã khẩn trương đến vậy rồi…vậy mà khi đứa con tội nghiệp của tôi chết rồi, sao không thấy anh có một chút đau lòng nào hết vậy! Ngũ gia, trái tim của người, được làm bằng gì vậy?”
Không nhắc đến đứa con đó của cô ấy thì không sao, mà khi vừa nhắc đến đứa con đó, thì ngọn lửa ghen ghét căm hận trong lòng của Lục Quang Thành liền bị châm đốt lên.
Có người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình mang thai đứa con hoang của người khác không? Hơn nữa anh ấy lại là người gánh vác đại nghiệp! Nếu anh ấy giữ lại đứa con hoang đó, thì quả thật là bôi nhọ cả liệt tổ liệt tông nhà họ Lục của anh ấy! Nếu không phải vì anh ấy yêu cô ấy quá sâu đậm, thì anh ấy sớm đã giết chết cô ấy rồi! Sự việc xấu hổ này đã tổn thương anh ấy như muốn chết đi vậy, mà anh ấy đã khoan dung đến nước này rồi, khá khen cho cô ấy vẫn còn mặt mũi đi chất vấn anh ấy!
Anh ấy giận thét lên, “câm miệng! Cô không xứng đáng nhắc đứa con với bổn Soái!”
Nước mắt Đổng Lam Yên bỗng nhiên chảy xuống, khoé môi vẫn tiếp tục mỉm cười, “Đúng, em không xứng, là bởi vì mạng em hèn, nên lúc em mang thai cốt nhục của anh, cũng bị anh tuỳ tiện gán cho một tội danh, rồi sau đó giết chết đứa con tội nghiệp đó. Bởi vì mạng em hèn, nên vị phu nhân cao quý đó của anh có thể tuỳ tiện kiếm một lý do nào đó, và ép em vào chỗ chết… còn anh…”
Cô ấy thở hỗn hễn, cố sức làm cho giọng nói nghẹn ngào trở nên rõ ràng.
“Còn anh, khi anh hết lần này đến lần khác làm tổn thương em, anh có nghĩ đến, cha em đang ở trên thiên đàng, ông ấy đang nhìn anh , đang nhìn anh đó! Chẳng lẽ anh không sợ, những việc làm của anh, sẽ khiến cho ông ấy thất vọng đau lòng sao!”
Cha của Đổng Lam Yên là một học giả nổi tiếng du học từ nước ngoài trở về, là một bậc thầy từng được nhiều quân phiệt lớn tranh nhau để mời về. Năm xưa chính là cha của Lục Quang Thành, Lục Quốc Chính đã dùng phẩm chất và thành ý của mình làm cảm động ông ấy, nên ông ấy mới dẫn theo vợ con cả nhà di dời lên phía Bắc, và đến Thành Uyển, hết lòng phụ tá cho Lục Quang Thành lúc còn trẻ.
Lục Quang Thành đương nhiên không thể quên đi bác Đổng ân sư của mình rồi, vì vậy khi thấy cô ấy phẫn nộ đến như vậy khiến cho anh ấy nhất thời như nuốt phải hoàng liên vậy, cổ họng nghẹn lời.
Anh trai Bạch Nhã Hân thấy vậy, lạnh lùng nói, “ thì ra trong lòng của Thiếu Soái, Nhã Hân nhà chúng tôi cũng không bằng một người hầu. Thôi, thôi được rồi, tôi sẽ đưa Nhã Hân về nhà, và sẽ trình báo lại cho cha tôi đúng sự thật.”
Lục Quang Thành trước giờ vốn luôn nói sao làm vậy, và rất ghét bị người khác uy hiếp!
Nếu như không phải vì Bạch gia có giá trị lợi dụng to lớn đối với anh ấy, thì làm sao anh ấy lại có thể chủ động đề nghị kết hôn được, lại còn phải kiềm nén tính khí mà đóng kịch mỗi ngày như vậy.
Loại phụ nữ xốc nổi hư vinh như Bạch Nhã Hân, ngay cả nhìn một lần thôi anh ấy cũng chê nhiều rồi, cho dù cô ta có cởi hết quần áo và quấn lấy anh ấy đi chăng nữa, thì anh ấy cũng tuyệt đối không có ý nghĩ hứng lên mà đụng vào cô ta! Đứa con trong bụng cô ta vốn không phải là của anh ấy, vì vậy cho dù Đổng Lam Yên có hại chết đứa con ấy đi nữa, thì anh ấy cũng hoàn toàn không sao cả!
Chỉ là, màn kịch với Bạch gia đã bắt đầu diễn rồi, nên anh ấy bắt buộc phải diễn đến cùng. Lợi ích trước mắt, anh ấy biết phân rõ nặng nhẹ, nhất định phải có sự lựa chọn…
Lục Quang Thành trầm giọng mở miệng ra nói, “Triệu sĩ quan, quản gia!”
“Có thuộc hạ!”
“Có nô tài!”
Đôi mắt Lục Quang Thành lạnh lùng nghiêm nghị, ngữ khí uy nghiêm, “Đổng Lam Yên độc hại con nối dõi của bổn Soái, tội đáng được chết! Nhưng niệm tình cha cô ấy có ơn với bổn Soái, bổn Soái sẽ tha tội chết. Lập tức lôi người phụ nữ đê tiện này ra phòng sau, đánh 50 gậy cho ta, do Triệu sĩ quan đích thân hành hình, sau khi chấm dứt hình phạt lập tức đuổi cổ cô ấy ra khỏi phủ!”
Cơ thể Đổng Lam Yên lung lay một cách mãnh liệt, sắc mặt vốn tái nhợt kia trong chốc lát trở nên như tro tàn vậy. Tay cô ấy không kìm nỗi mà bấu chặt lấy vạt áo trước ngực mình, chỉ sợ trái tim đã bị anh ấy mỏ xẻ và đâm nát ấy, sẽ bị vỡ ra ngoài…
Lục Quang Thành không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hãi và đau khổ của cô ấy, mà tiếp tục thét lên một cách mãnh liệt, “Triệu sĩ quan, nếu như ngươi mà nương tay một gậy nào, bổn Soái sẽ xử lý nghiêm khắc mà cách chức ngươi, đuổi ngươi ra khỏi quân Giang Bắc, và không bao giờ dùng đến ngươi nữa!”
“Thuộc hạ… tuân lệnh!” Triệu sĩ quan cuối đầu xuống, không nỡ nhìn vào Đổng Lam Yên đang mất hồn ấy…
Và khi mệnh lệnh tàn nhẫn tuyệt tình của Lục Quang Thành được nói ra, thì vẻ mặt anh trai và chị dâu của Bạch Nhã Hân liền lộ ra vẻ hài lòng.
Đừng nói là một cô gái yếu ớt, cho dù là một người đàn ông có cơ thể khoẻ mạnh đi chăng nữa, e rằng cũng chịu không nổi 50 gậy dũng mạnh của Triệu sĩ quan. Sự trừng phạt này, so với sự dày vò vô tận như bị ngàn dao bâm nát, thì không hề có sự khác biệt nào!
Lục Quang Thành ngay cả nhìn Đổng Lam Yên một lần cũng không thèm nhìn, chỉ nhẹ nhàng nói, “nếu như anh trai và chị dâu muốn chính mắt nhìn cô ấy chịu phạt, thì có thể ra phòng sau mà giám sát. Tôi xin đi trước một bước, Hàn Nhã đang không được khoẻ, đang cần tôi ở bên cạnh.”
Anh ấy vừa nói xong liền quay lưng rời khỏi, anh trai và chị dâu Bạch Nhã Hân nhìn nhau mà cười, và sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Phía sau những người đó đột nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít và gọi to.
“Ngũ gia… xin ngừng bước.”
Bước chân Lục Quang Thành dừng lại, trong lòng phát run lên, và ép bản thân mình, không được quay đầu lại.
Trong nháy mắt Đổng Lam Yên đã chạy lên ôm lấy anh ấy từ phía sau…
“Nếu như Ngũ gia đã muốn em chết, em tuyệt đối không có nửa lời oán trách nào…chỉ là trước lúc chết, em có vài câu muốn nói với Ngũ gia, bởi vì em không tin sẽ có khiếp sau, nếu như bây giờ không nói, sợ rằng không bao giờ còn cơ hội…”
Cơ thể mềm mại ấm áp quen thuộc ấy và tiếng khóc nghẹn ngào ấy, khiến cho Lục Quang Thành lòng đau như cắt…
Nhưng gương mặt anh ấy vẫn lạnh như băng, nghiêm nghị khiển trách, “ láo xược! cút ra ngay!”
Tay của Đông Lam Yên không hề buông lỏng ra một chút nào cả, mà còn áp sát đầu vào lưng anh ấy, độ nóng của nước mắt chốc lát đã thấm xuyên qua quân phục dày dặn của Lục Quang Thành…
“Bao tử Ngũ gia trước giờ đều không tốt, nhớ uống ít rượu thôi, mỗi tối trước khi đi ngủ tốt nhất uống chén cháo ấm… Ngũ gia công việc nặng nề thường xuyên bị mất ngủ, phải nhớ rằng đừng quá ỷ lại vào thuốc ngủ của người phương Tây…em có để lại một số cỏ huân ở chỗ bà Du, anh để nó vào trong lư hương rồi đốt nó lên thì sẽ dễ ngủ hơn…còn…”
Đổng Lam Yên đã khóc đến nói không lên lời.
Đầu cô ấy không ngừng cọ xát vào lưng anh ấy, đôi tay quyến luyến không rời vịn nhẹ lên phần eo anh ấy…
“Ngũ gia phải nhớ kỹ…bất luận thời cuộc có biến đổi hỗn loạn như thế nào, dù cho quyền thế trong tay Ngũ gia sẽ bị suy yếu, nhưng Đại Soái và cha em và tất cả nhân dân Giang Bắc, cũng tuyệt đối không hy vọng Ngũ gia sẽ hợp tác với người Nhật…Ngũ gia nhất thiết phải nghiêm ngặt tuân thủ giới hạn của mình…bảo trọng, Ngũ gia… Yên nhi và người… vĩnh biệt đây…”
Trong phút chốc, Đổng Lam Yên bỗng rút cây súng từ bên hông eo của Lục Quang Thành ra, chỉa thẳng vào trán của mình, sau đó liền kéo cò súng…
“Bùm” một tiếng cực lớn, nổ tung cả vùng trời trong phủ Thiếu Soái.
Cũng nổ vỡ cả trái tim Lục Quang Thành…