Những chữ viết trên mảnh giấy đó, dường như đã khắc vào trong đôi mắt Lục Quang Thành vậy, mở mắt hay nhắm mắt cũng không thể xoá đi được…
“Đã có thai hơn hai tháng, thai nhi tương đối ổn định.”
Hơn hai tháng…
Vậy thì, đứa con này, có lẽ là trong đêm tân hôn của anh ấy và Bạch Nhã Hân, nhân lúc Bạch Nhã Hân mệt xỉu đi, anh ấy đã bế Đổng Lam Yên trở về căn phòng mà cô ấy đã từng ở, sau đó không kìm lòng nổi đã cưỡng bức cô ấy, nên giờ đây cô ấy đã có thai…
Lần này, anh ấy vô cùng chắc chắn, cô ấy và Phùng Nguyên hoàn toàn không có cơ hội thông dâm với nhau để rồi có thai cả!
Vì vậy, đứa con này, là của anh ấy!
Đây là đứa con đầu tiên trong cuộc đời Lục Quang Thành, và cũng rất có khả năng, là cốt nhục duy nhất, trong cuộc đời anh ấy…
Bởi vì anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cho một người phụ nữ mà mình không yêu mang thai con của mình, nhưng, người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu sâu đậm, lại không yêu anh ấy, một lòng luôn muốn rời khỏi anh ấy…
Tình yêu như một con ác ma trong lòng, khiến cho anh ấy thất bại thảm hại.
Vì vậy anh ấy đã chọn tha thứ sự phản bội của cô ấy, lựa chọn buông tay để trả lại sự tự do cho cô ấy…
Anh ấy vốn muốn đợi Phùng Nguyên trở về Thành Uyển, sau đó đích thân đưa cô ấy đến bên cạnh anh ta.
Nhưng Bạch Nhã Hân lại đột nhiên dựng nên cảnh hạ độc này, còn cố tình tiết lộ cho người của Bạch gia biết, nếu như anh ấy không nghiêm trị Đổng Lam Yên, người của Bạch gia ắt sẽ rất bất mãn, và hành động vô cùng cấp bách của anh ấy rất có khả năng sẽ bị thất bại nặng nề.
Anh ấy dứt khoát tương kế tựu kế, bảo Triệu Đình và bác sĩ Từ liên kết nhau dựng lên cảnh tượng giả Đổng Lam Yên bị gậy đánh đến chết, không những lấy được lòng của Bạch gia, mà còn có thể đưa Đổng Lam Yên đến bên Phùng Nguyên, tác thành ý nguyện của mỗi người, duy nhất để một mình anh ấy, chịu đựng nỗi đau của trái tim tan vỡ…
Nhưng bác sĩ Từ lại mang đến cho anh ấy tin tức kinh ngạc này, khiến anh ấy đột nhiên thay đổi ý nghĩ cho cô ấy và Phùng Nguyên đoàn tụ. Bởi vì, nếu như Phùng Nguyên không chịu chấp nhận đứa con trong bụng cô ấy, vậy thì cốt nhục của anh ấy, chẳng phải sẽ giống như đứa con trước đây của Phùng Nguyên vậy, chết thảm trong bụng sao?
Anh ấy từ từ xé vụn mảnh giấy trên tay…
Đôi mắt nhìn sang Triệu Đình, giọng trầm ra lệnh, “ kế hoạch có thay đổi, hãy bố trí ổn thoả cho cô ấy ở trong thành, cấm không cho cô ấy ra khỏi nhà, và bảo vệ nghiêm ngặt, cho đến khi cô ấy sinh đứa con ra, sau đó đưa cô ấy trở về bên cạnh Phùng Nguyên. Còn đứa con đó…” trong ánh mắt anh ấy bỗng nhiên hiện lên vẻ cay đắng nhưng lại dịu dàng, “một mình tôi sẽ nuôi dưỡng nó.”
Lỡ như…
Lỡ như sau khi cô ấy sinh đứa con ra, nảy sinh tình thương của mẹ, bằng lòng từ bỏ Phùng Nguyên mà lựa chọn ở bên anh ấy và đứa con, cho dù cô ấy vẫn không yêu anh ấy đi chăng nữa, chỉ cần cô ấy có thể vì đứa con mà ở bên anh ấy, mà không còn phản bội anh ấy nữa, vậy thì cả đời này của anh ấy, không còn cầu mong gì nữa…
Vì vậy, tạ ơn trời, cuối cùng cũng không đối xử tệ bạt với anh ấy, trong giây phút anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng, thì lại bố thí cho anh ấy một tia hy vọng!
Trước mắt anh ấy chỉ có một mục tiêu, đó là phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch, tranh thủ trước lúc đứa con được sinh ra, giúp vợ chồng ân sư báo thù, diệt cỏ tận gốc Bạch gia, và đuổi người Nhật ra khỏi Giang Bắc!
Đêm đông lạnh lẽo, nhưng vì ngọn lửa hy vọng đang rực cháy trong long anh ấy, nên cảm giác ấm áp được tăng lên gấp bội…
…..
Đổng Lam Yên cảm giác như mình đã ngủ một giấc ngủ rất dài rất dài.
Dài đến nỗi toàn thân đau nhức, tứ chi tê cứng.
Nhưng không phải cô ấy đã chết rồi sao?
Tại sao lại có cảm giác vậy?
Chẳng lẽ thật sự có kiếp sau?
Cô ấy sợ hãi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy nụ cười thương yêu trên gương mặt của bà Du.
Khi biết được sự việc qua lời kể của bà Du, hoá ra những hình phạt tàn nhẫn ấy, chẳng qua chỉ là trò lừa gạt của Lục Quang Thành để che mắt mọi người mà đưa cô ấy ra khỏi phủ Thiếu Soái, trái tim cô ấy trong phút chốc trở nên chua chát, sau đó đến đắng rồi lại ngọt…
Cuối cùng anh ấy, vẫn còn để tâm đến cô ấy…
Nhưng khi cô ấy vừa nghĩ đến Bạch Nhã Hân đã có cốt nhục của anh ấy, đồng thời cả đời sẽ được anh ấy yêu thương bảo vệ…còn đứa con trong bụng cô ấy, lại không biết của người đàn ông nào để lại, cô ấy thế nào cũng không được thế đời dung tha, đốm lửa ấm áp trong lòng cô ấy, lập tức lại bị dập tắt.
Cho dù anh ấy để tâm đến cô ấy thì đã sao?
Giờ đây anh ấy đã có người vợ thân yêu và đứa con của mình, anh ấy sẽ không còn cần đến cô ấy nữa.
E rằng cô ấy ngay cả cơ hội gặp lại anh ấy một lần nữa cũng không còn, nhưng cô ấy từ đầu đến cuối vẫn chưa kịp nói với anh ấy một câu, rằng cô ấy rất yêu rất yêu anh ấy, yêu anh ấy suốt 12 năm ròng rã, thậm chí, cho đến lúc chết, cô ấy cũng sẽ không yêu người nào khác…
Cô ấy và anh ấy, cả cuộc đời này, cứ thế này mà đánh mất nhau mãi mãi…
Sự đau khổ vô cùng ấy đã khiến cho Đổng Lam Yên dường như nghẹt thở, cô ấy ôm lấy bà Du, giải toả hết tâm trạng của mình mà khóc nghẹn ngào…