Người đàn ông có dáng người trung bình, lông mày rậm, mắt to, tóc thưa, ăn nói rất nhẹ nhàng như phụ nữ.
Thẻ công việc mà tôi đang đeo có ghi dòng chữ “Năm Tổ trưởng”.
Khi họ gặp nhau lần đầu, Thẩm Nguyệt đã nhìn ông ta một cách khó chịu.
Ông ta trợn mắt nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét rồi bước về phòng làm việc, ‘Đến cũng đến rồi, dọn dẹp xong rồi hãng về”
Thẩm Nguyệt theo ông ta vào văn phòng tổ 5.
Không có nhiều thành viên trong đội, tổng cộng có năm người, và tất cả đều là nam giới ngoại trừ Thẩm Nguyệt.
Mặt bàn lộn xôn, đồ ăn nhẹ và hộp đồ ăn mang đi vứt bừa bãi, không khí trong nhà không lưu thông, mùi rượu qua đêm, khói thuốc hạng hai, mùi thối chân,… bao trùm toàn bộ văn phòng.
Thẩm Nguyệt không thể không che mũi.
“Dọn đẹp đi.”
Tổ trưởng chỉ vào những chiếc bàn lộn xôn.
“Chẳng phải có cô lao công sao?” Thẩm Nguyệt khó hiểu, còn có cô lao công dọn dẹp, sao có thể khiến phòng làm việc trở nên luộm thuộm như vậy.
“Bảo cô làm gì thì làm đi”
Bất lực, Thẩm Nguyệt phải cầm chổi và xẻng rác rồi bước vào.
Ngay sau khi vượt qua cuộc phỏng vấn, cô đã bị coi như một ké chạy việc.
“Đùa chứ, người phụ nữ kia lớn tuổi, nhưng vóc dáng được đấy”
“Ừ! Có thể so sánh với trưởng phòng thư ký trên lầu.”
Hai đồng nghiệp nam phía sau lười biếng dựa vào ghế và nhìn Thẩm Nguyệt một cách thèm thuồng.
Cảm giác khó chịu cho bất kỳ ai khi bị nhìn chằm chằm. Cô xoay người cầm chổi nhìn hai người một cách lạnh lùng.
Khóe miệng bọn họ cười xấu xa, vẻ mặt thẳng thắn, “Cái gì thế? Bà cô giài”
Người có thể gọi cô là bà cô già thì chắc chắn cũng phải gọi cô một tiếng chị!
Nếu đã như vậy…
Thẩm Nguyệt trực tiếp ném cây chối vê phía bàn làm việc của hai người, “Nhóc con, phòng làm việc là của mọi người, vậy tại sao chỉ có tôi là người dọn dẹp, còn các người thì ăn không ngồi rồi?”
Cây chổi đột ngột phủ lên người họ một lớp bụi, trước khi họ kịp phản bác, Thẩm Nguyệt đã gõ mạnh một cái, bụi mù ngạt ngào bao phủ hai người, ‘Đứng dậy”
Giọng nói lạnh lùng, sắc nét và mạnh mẽ.
Không làm sếp mấy năm rồi mà vẫn còn phong vị của một nữ sếp mạnh mẽ.
Hai đứa em trai im lặng đứng lên, vô cùng bất đắc dĩ.
“Tôi thân với tổng giám đốc Lệ lắm đấy. Nếu vô tình chọc tức tôi, tôi sẽ mách lẻo cho xem” Thẩm Nguyệt siết chặt móng tay, ngạo nghễ ngẩng đầu lên.
Tổ trưởng huênh hoang đã đành, nhưng cũng không thể bị đồng nghiệp cùng cấp bắt nạt được, nếu không sau này phải sống tiếp như thế nào?
Thẩm Nguyệt chỉ dọn dẹp vị trí của chính mình, còn những nơi khác, cô sẽ không làm thêm.
Mặc dù cô đã không đi làm trong bốn năm, nhưng chỉ cần cô ấy bước vào nơi làm việc, cô ấy sẽ không bao giờ lãng phí thời gian cho những việc tầm thường.
Cô xách túi bước ra khỏi công ty.
Ngoài cửa, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dừng ngay cửa.
Mẫu mã quen thuộc, thân máy thấp và sang trọng…
Thẩm Nguyệt xấu hổ cúi đầu, vì sợ bị đòi nợ, nên vội vàng bước đi.
“Cô Thẩm Nguyệt, xin chào!”
Giọng nói không còn có thể quen thuộc hơn, khiến bước chân của cô vội vã hơn đôi phần.
“Dừng lại” Lệ Tư Dạ, người đang ngồi trong xe, nói một cách đầy kiêu hãnh và lạnh lùng.
Anh thờ ơ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo ở tay, đợi người phụ nữ này hai mươi phút, để cô ta chạy mất chẳng phải là tha cho cô ta sao?
Một số vệ sĩ tuân theo mệnh lệnh và chặn Thẩm Nguyệt, “Tổng giám đốc Lệ của chúng tôi tìm cô.
Theo hướng vệ sĩ chỉ vào, chiếc xe sang trọng giống như một cái hố đen, khiến cô lùi về sau ba bước.
“Tổng giám đốc Lệ nói, cô không lên xe thì ngày mai không cân tới làm nữa”
Đối với Thẩm Nguyệt, lương 9 tỷ một năm là tìm kim trong đáy bể, sao có thể nói không cần là không cần ngay được, ngoài Lệ Tư Dạ có khả năng chỉ trả mức lương này thì trong thành phố không ai có thể trả được.
Vì năm đấu thóc, cô phải khom lưng! Cô vội vàng bước về phía chiếc xe đó…
“Búp bê búp bê! Chúng con yêu mẹ!” Nhạc chuông xấu hổ của điện thoại di động vang lên vào lúc sáu giờ, cuộc gọi của ba đứa trẻ không lệch một phút.
Lệ Tư Dạ nhìn chằm chằm cô một cách sắc bén và lạnh lùng, như thể tiếng chuông trẻ con khiến anh kinh tởm lắm vậy.