Lời nói của bà cô khiến ba đứa trẻ thậm chí còn không muốn đi vào cửa. Nơi của bọn họ là những học sinh có vấn đề, chúng rõ ràng là thiên tài, có được không hả?”
“Loài người trí thấp” Ba đứa bé đứng ngoài cửa, miễn cưỡng đi vào.
“Đi học, chúng ta cũng không còn tự do nữa” Há Cảo càng nghĩ càng khó chịu.
“Ừ! Như vậy, anh không thể xem Búp Bê làm gì cả ngày nữa” .
“Máy tính cũng phải giấu đi.” Màn Thầu nghĩ rằng mình không thể chạm vào máy tính, và cuộc sống sẽ không còn gì vui hơn.
“Anh ơi, mua mua!” Đứa nhỏ không biết từ đầu tới, cầm lấy tay của Màn Thầu hôn lên. Mùi thịt và nước bọt nhầy nhụa khiến Màn Thầu kinh tởm.
“Anh ơi” Đứa trẻ dường như được hai tuổi rưỡi, mặc một chiếc váy màu hồng dịu dàng với một bông hoa nhỏ buộc trên đầu.
Đôi mắt to tròn nhìn Màn Thầu chằm chằm.
“Anh ơi ôm nào” Nói xong nhìn về phía Màn Thầy, dang tay ra.
Màn Thầu vội vàng đi tới chỗ Bánh Bao,
“Giúp em đi.”
“Chà! Nhiều anh trai quá” Đôi mắt của cô em gái sáng lên và cô nhóc chạy tới.
“Xinh Xinh, đừng chạy lung tung.”
Xinh Xinh đột ngột dừng lại, nhìn ba chàng trai đẹp trai trước mặt, rồi ngập ngừng nhìn mẹ cô.
“Các con đến trường cô để học sao? Các bạn nhỏ” Mẹ của Xinh Xinh, hiệu trưởng trường này, nhiệt tình hỏi ba bạn nhỏ.
“Không”
Chúng từ chối một cách rất thẳng thừng.
Mẹ của Xinh Xinh mỉm cười,
“Có vẻ như các con được mẹ đưa đến đây!” Bước vào cửa, cô nhìn thấy Thẩm Nguyệt.
“Hiệu trưởng, đây là phụ huynh ạ”.
Mẹ của Xinh Xinh nhận ra Thẩm Nguyệt, “Cô gái ngồi tàu điện ngầm lần trước!”
“Thật là trùng hợp” Thẩm Nguyệt không ngờ lại gặp nhau ở đây.
“Ba nhóc bên ngoài là con của cô sao?”
“Vâng, đúng vậy”.
“Thật may mắn là cả ba đứa trẻ đều và đẹp trai”
Xinh Xinh nghe nói ba đứa nhỏ vừa đến trường học, liền từ trong phòng học lấy ra một cái ghế đẩu nhỏ, “Anh ơi ngồi đi”
“Không cần”
Đừng nói ngồi xuống, bọn chúng còn không muốn vào cửa.
“Vậy thì ăn kẹo đi” Xinh Xinh đưa kẹo cho họ.
“Không ăn”.
Thờ ơ và lạnh lùng, vô cùng tàn nhẫn. Xinh Xinh chu miệng giận dữ, quay người chạy đến chỗ mẹ và ôm đùi mẹ trong im lặng.
“Cô có sống gần đây không?” Mẹ Xinh Xinh nhiệt tình hói.
“Vâng! Để thuận tiện cho việc đưa đón, nên tôi đã đặc biệt gửi con đến đây”.
“Đừng lo lắng, chúng tôi có xe đưa đón học sinh ở đây, vì vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho phụ huynh.”
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt càng hài lòng hơn.
So sánh giữa hai nơi, nơi này khiến cô thích hơn.
“Vậy bây giờ tôi sẽ đóng tiền luôn!” Nói xong, cô vui vẻ bắt đầu giúp đứa trẻ đăng ký và đóng phí.
“Tên của bố cũng phải điền! Bởi vì đôi khi mẹ không tìm thấy, chúng ta phải tìm bố” Thẩm Nguyệt do dự, nhưng ngòi bút ngập ngừng không hạ bút viết xong.
Bà cô đang đứng bên cạnh tinh ý nhận ra điều gì đó,
“Không có bố à?”
Mặc dù vô tình, nhưng khi có người đột nhiên nói như vậy, Thẩm Nguyệt trong lòng vẫn có chút ngại ngùng.
“Bố của đứa trẻ..”
“Đã chết” Ba đứa nhỏ ủ rũ đáp. (Lệ Tư Dạ lại hắt hơi mà không có lý do)
Mẹ của Xinh Xinh đau khổ nói:
“Làm mẹ đơn thân không dễ chút nào! Không sao đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho những đứa trẻ này”.
Tiền học phí 28 triệu nhanh chóng được thanh toán.
Ba đứa trẻ chỉ cảm thấy đây là khởi đầu của một cơn ác mộng, từ giờ trở đi các cậu sẽ ghét học.