Thẩm Nguyệt nhìn nhóm người trước mặt, họ chắc chắn muốn hãm hại cô.
Cô ngồi đó bình thản hơn ai hết, không tranh cãi hay cãi vã chứ đừng nói là nói chuyện.
“Tại sao? Không biện minh gì à ?”
Vân Thư Anh thấy chán, tìm mọi cách để mỉa mai cô.
Thẩm Nguyệt lấy điện thoại di động ra và chơi trò chơi trước mặt họ.
“Thái độ của cô kiểu gì đấy!”
Vân Thư Anh lo lắng,
“Cô có tin tôi gọi cảnh sát không hả?”
Thẩm Nguyệt vẫn im lặng.
“Nếu cô lấy son của tôi ra, tôi sẽ không gọi cảnh sát”
Cô gái ngồi bên cạnh Vận Thư Anh nói nhỏ.
Dây dưa cả nửa ngày, thì ra là nghi ngờ cô ăn trộm son. “Lấy son ra, có nghe không”
Thẩm Nguyệt thờ ơ nói:
“Tôi không ăn trộm, nhưng tôi biết cô sẽ không tin, cho nên nói ra cũng vô ích, hoặc là trực tiếp gọi cảnh sát luôn đi!”
Thái độ của cô luôn lạnh lùng, lạnh lùng đến mức vượt qua những gì họ nghĩ.
Ai cũng nghĩ cô sẽ cầu xin cho qua chuyện nhưng không ngờ…
Thẩm Nguyệt đứng dậy, quay người và bước ra khỏi văn phòng.
“Cô có tin tôi sa thải cô ngay không hả?” Thẩm Nguyệt không thích nghe những lời này.
Cô quay lại,
“Dựa vào đâu?”
“Bởi vì tôi là người phụ trách bộ phận nhân sự”
Vân Thư Anh cảm thấy tự tin.
“Vậy thì sa thải tôi đi!”
Thẩm Nguyệt khinh khỉnh bước ra khỏi văn phòng.
Dù gì cô cũng có thể là người mà Lệ Lâm Kiến thuệ trở lại, làm gì có chuyện loại phụ nữ kia. nói đuổi là đuổi được ngay.
Cô không thèm quan tâm đến những người như vậy.
“Cảnh sát đến thật rồi”.
Cách đó không xa có một giọng nói kinh ngạc, ngoài của công ty có một chiếc xe cảnh sát dừng lại.
Thẩm Nguyệt dừng lại và nhìn cảnh sát ở tầng dưới đi lên từ thang máy. Có vẻ như nhóm người này đang chơi thật.
“Đừng để tên trộm chạy mất”
Vân Thư Anh đứng sau lưng cô, giọng nói kiêu ngạo vọng ra xa. xăm.
Lúc này cửa thang máy mở ra, vài cảnh sát bước ra khỏi thang máy.
“Cảnh sát, đó là một tên trộm!”.
Vân Thư Anh cố tình chỉ vào Thẩm Nguyệt.
Trong tích tắc, cô nhận ra mình đang đứng giữa hành lang, bị người ở hai bên chặn lại.
Cảnh sát tiến về phía cô, và Vân Thư Anh ở phía sau cô tiến lại gần.
Sự bình tĩnh ban đầu bỗng chốc trở nên luống cuống.
Rõ ràng là cô không ăn trộm bất cứ thứ gì, nhưng không thể giải thích được vì quá căng thẳng, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Xin lỗi, cô là Thẩm Nguyệt?”
Cảnh sát đến bên cô và hỏi một cách nghiêm túc.
“Vâng, đúng vậy”.
“Chúng tôi nhận được báo cáo rằng cô đã lấy trộm đồ đạc của người khác”
“Tôi không hề Cách đó không xa, Vân Thư Anh từng bước tới gần, nhìn cô như ở rạp xiếc.
Cô ta muốn Thẩm Nguyệt có cảm giác bị cảnh sát điều tra, ai bảo nghiệt chủng của cô báo cảnh sát bắt mẹ cô ta vào tù chứ.
“Mời theo chúng tôi trở về cục điều tra”
“Khoan đã”.
Một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên vang lên từ hướng thang máy.
Nhìn thấy Lục Tâm vội vàng đi tới, bước đến bên người cảnh sát nói nhỏ vài câu, sau đó người cảnh sát xoay người rời đi.
Vân Thư Anh khó hiểu,
“Sao anh không bắt ai? Kẻ trộm đây này!”
“Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi. Tôi không muốn bất cứ ai làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty”
Giọng nói của Lục Tâm vô cùng đanh thép:
“Các cô, theo tôi đến văn phòng một chuyến”.
Trong công ty, Lục Tâm ở vị trí cao hơn Vân Thư Anh nên cô ta phải nghe theo.
Khi đến phòng làm việc của Lục Tâm, tư thế của Vân Thư Anh đã thấp hơn trước, cô ta nghiêm nghị nói:
“Là trưởng phòng nhân sự, tôi nhất định phải xử lý trộm, nhưng Thẩm Nguyệt. không hợp tác chút nào, rõ ràng là ăn trộm, nhưng lại khăng khăng mình không trộm”
Ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lệ Tư Dạ lạnh lùng đứng đó.