Nhìn vào nhóm vệ sĩ là biết ai đang ở đó!
“Tại sao họ lại ở đây?” Thẩm Nguyệt lúng túng cúi đầu, trầm giọng nói. Bánh Bao ngẩng đầu chỉ vào tấm biển trên đỉnh đầu,
“Thang máy VIP!”
“..”
Một lúc sau, tất cả mọi người đều hóa đá. Tự đưa mình vào rọ”.
“Cô Vũ, thật trùng hợp khi cô cũng ở đây!” Lục Tâm nghe thấy tiếng nói liền bước tới.
Thẩm Nguyệt lúng túng cười,
“Đúng vậy! Thật là trùng hợp!”.
“Vậy ba cậu nhóc này cũng ở đây.” Lục Tâm ngồi xổm xuống, nhìn ba đứa nhỏ với vẻ yêu chiều.
“Chào chú” Giọng nói đồng thanh non nớt hơi mùi sữa thu hút sự chú ý của Lệ Tư Dạ.
Anh đứng trước thang máy, quay mặt sang một bên, nhìn thấy Thẩm Nguyệt từ khóe mắt.
“Bố tổng giám đốc Lệ nhập viện nên sáng sớm anh ấy đã đến bệnh viện. Xin hỏi cô Vũ khó chịu ở đâu vậy?” Lục Tâm mưu trí hỏi, dẫu sao thì tại của boss cũng đang dựng đứng cả lên.
“Tôi chỉ đến… để đi dạo một vòng thôi.”
Nói những điều vô nghĩa khiến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.
“Chúng cháu cũng thích đến bệnh viện” Ba cậu bé hợp tác nói.
Lục Tâm xấu hổ, “Sở thích của các cháu đúng là khác người”
“Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi đây” Thẩm Nguyệt ôm đứa bé, vội vàng chạy tới từ phía sau Lệ Tư Dạ.
Khi cô bước ra khỏi phòng, Lục Tâm nghiêm nghị bước tới gần Lệ Tư Dạ, “Có vẻ như chúng thực sự là con của cô ấy”
Sẽ không ngạc nhiên khi có một lần nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi cùng ba đứa trẻ, nhưng nếu họ ở cùng nhau trong vài tuần liên tiếp thì hẳn là có vấn đề.
“Hơn nữa, tôi nghe nói mấy ngày trước thi thể của Vũ Thế Kiệt đã được đưa đi hỏa táng, Vân Thư Anh tới nhận thi thể, không làm khua chiêng gõ trống gì cả, sai người đem thi thể hỏa táng rồi vứt tro xuống biển luôm, cũng không có chuẩn bị mộ để an táng”.
Lệ Tư Dạ cau mày lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra biểu cảm gì, giống như đang nghe chuyện gì đó không quan trọng vậy.
=== Trên xe buýt ===
“Búp Bê, chúng con có thể không đi nhà trẻ không” Ba đứa trẻ khó chịu khi nghĩ đến những đứa trẻ chỉ biết khóc.
“Không” Thẩm Nguyệt biết chỉ số thông minh của bọn trẻ rất xuất sắc, nhưng bọn trẻ còn quả nhỏ để trực tiếp học cấp ba, có thể quá bắt mắt, “Chờ con cao thêm đã.”
Ba đứa nhỏ không nói nên lời mà nheo mắt, “Chúng con có thể học cấp ba cho đến khi cao lên mới thôi.”
“Các con đừng có mà kiểu đấy! Hứ! Không được đâu! Những nữ sinh cấp ba khác sẽ không thích các con đâu!”
Lời than phiền của mẹ đẻ. Ba đứa nhỏ bĩu môi, “Đây là di truyền, ai bảo mẹ mê giai”
“..”
Thẩm Nguyệt bị sốc đến mức không nói được lời nào. Cô thừa nhận rằng cô là kẻ mê giai, đặc biệt là khi cô nhìn thấy những anh chàng đẹp trai.
Thẩm Nguyệt chọn hai trường mẫu giáo, một trường gần công ty hơn và một trường khác gần nhà hơn,
Xe buýt đến trường gần công ty nhất. Khi bước ra khỏi xe, họ nhìn thấy cả một ngôi trường sơn màu hường phấn.
Vì lý do kinh phí, ngôi trường mà Thẩm Nguyệt chọn rất tầm thường, ở mức trung bình thấp.
Hơn nữa, các con của cô thông minh và không cần phải học ở bất kỳ trường tư thục cao cấp nào.
“Đó là một trường học dành cho người thiểu năng trí tuệ” Ba đứa bé đứng ở cửa và bước vào một cách vô cùng miễn cưỡng.
Hai cô giáo ở cửa nhiệt tình vẫy tay chào các bé:
“Các con yêu quý, chào mừng các con đến thăm trường mầm non Hoa Hướng Dương, quả bóng bay nhỏ này là của các con.”
Vẻ mặt ghen ghét của ba đứa bé thay đổi trong vài giây, bởi vì hai cô giáo đều trẻ trung, xinh đẹp và dễ thương.
“Búp Bê, chúng con sẽ học ở đây, chúng con không đi đâu đâu!”
Nói xong, ba đứa bé ngoan ngoãn nắm tay giáo viên và đi về phía trường, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Nguyệt.