Võ Hào Kiệt bước ra khỏi xe, hình người dáng chó, mặc vest thắt cà vạt, dáng người rắn rỏi, trông như một doanh nhân rất thành đạt. Đồng hồ ít nhất cũng đáng giá mấy chục triệu, cộng thêm con xe hơn ba tỷ phía sau, không biết đã lừa được bao nhiêu em rồi.
“Đã lâu không gặp, Vân Hân.” “Chúng ta không thân lắm, phiền anh gọi tôi đầy đủ tên họ!”. Võ Hào Kiệt không khỏi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Anh ta là một người rất chăm chút cho vẻ bề ngoài.
Để sống với dáng vẻ hình người dáng chó, anh ta còn đi học lớp quản lý biểu cảm, quản lý cơ thể, hiểu cách cười như thế nào, biểu cảm ra sao, hành động kiểu gì thì mới có thể phô bày hết mê lực của mình.
Bây giờ anh ta nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền trên người Thẩm Nguyệt, nên trêu chọc nói: “Lâu lắm không gặp, từ sau khi nghe nói em ra nước ngoài, à không, từ khi nghe nói em nhảy lầu tự vẫn, anh cũng chẳng còn nghe thấy tin gì về em nữa”
Nhảy lầu tự vẫn, bốn chữ như sấm sét nổ đùng trong đầu Thẩm Nguyệt. Cô chết khi nào, tại sao lại không có chút ấn tượng nào? Chẳng lẽ bây giờ cô tái sinh sao? Thẩm Nguyệt khó hiểu, “Ý anh là gì? Nói rõ ra” “Nể tình em từng yêu anh sâu đậm, anh có thể tiết lộ cho em một chút.”
Cô và Võ Hào Kiệt gặp nhau tại một buổi tuyển dụng của công ty cô, khi đó vẫn chưa phá sản. Thẩm Nguyệt là giám đốc của công ty vào thời điểm đó, cô cần nhân lực gấp nên tổ chức tuyển dụng, và Võ Hào Kiệt trở thành trợ lý của cô.
Một nửa thành tựu của Võ Hào Kiệt ngày hôm nay là nhờ công lao của Thẩm Nguyệt, bởi vì người phụ nữ này si tình mềm lòng, cô giống như một con ngốc khi gặp tình yêu, chuyện gì cũng nghe theo anh ta.
Viên Hạo Nhiên chỉ vào xe của mình, “Lên đi, chúng ta từ từ nói” “Tôi muốn vào đó.”
“Không thành vấn đề” Võ Hào Kiệt, một trong những cổ động nhỏ ở đây, đưa cô vào chỉ là chuyện nhỏ.
“Ở nước ngoài sống tốt không?”
Câu hỏi thăm đến trước, lúc nào cũng cảm thấy chua xót vô cùng. Thẩm Nguyệt quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Rất tốt.” Mới là lạ!
Cô trở thành một bà mẹ đơn thân không chồng trong mắt người khác với cuộc sống vô trật tự, cô mang theo ba đứa trẻ trở về nhà, lại phát hiện ra rằng cô không có tư cách gì ở nhà và ngay cả danh tính của cô cũng bị nghi ngờ.
“Khẩu xà tâm phật” Viên Thế Kiệt cười lạnh, chiếc xe chạy vào tòa bệnh nhân xa hoa: “Bố em trên đó, nhưng chắc em không lên được đầu. Bởi vì nhà em căn bản không còn sự tồn tại của em nữa. Ở nhà họ Vân, em đã chết rồi”
“Tại sao?”
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Nguyệt, Viên Hạ Kiệt cảm thấy nực cười, “Ngay cả em cũng không biết sao? Sao anh biết được, anh là người ngoài cuộc. Nhưng khi anh nghe tin đó, anh cũng có chút nghi ngờ, vậy nên đã giúp em tra một tí.”.
“Như nào?”
“Nói một cách đơn giản, mẹ em đã mất cách đây một năm, còn bố em thì bị bại não cách đây sáu tháng. Còn việc em nhảy lầu chết ba năm trước, nguyên nhân hình như là do em không tẩy trắng bản thân được, nên không chịu nổi đả kích, quyết định tự vẫn”
Thẩm Nguyệt càng nghe càng thấy phẫn nộ.
“Bên ngoài đồn thổi, tiểu thư nhà họ Vân bị áp lực dư luận rất lớn vì danh tiếng bị hủy hoại, nên quyết định tự vẫn. Truyền thông đã công bố bức thư tuyệt mệnh của em.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa! Là do ai bày trò! Nói cho tôi biết! Là người đàn bà kia đúng không?”
Võ Hào Kiệt giơ ngón tay cái lên, “Đúng là nhiều tuổi hơn thì tư duy logic sẽ nhạy cảm hơn. Tiểu tam đoạt ngôi rồi! Nhưng chuyện này anh cũng chỉ nói với em thôi đấy, em vào đừng nói là do anh kể.” .
Anh ta lấy ra một chiếc thẻ đưa cho cô, “VIP 302 tầng ba, nhưng anh có điều kiện, ngày mai đi ăn cùng anh.”
“Không rảnh.”
Nếu không vì Võ Hào Kiệt có thể đưa cô vào, Thẩm Nguyệt đã muốn trốn anh ta thật xa.
“Vậy em đừng hòng vào đó”
Anh ta gian tà lấy lại thẻ.
“Đi thì đi.” Tình thế cấp bách, Thẩm Nguyệt chỉ có thể khuất phục.
Võ Hào Kiệt mở cửa cho cô và nhìn cô bước ra khỏi xe.
Không ngờ bao nhiêu năm nay cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Đáng tiếc đó là một đôi giày rách, nhưng thỉnh thoảng chơi chơi cũng sướng.
Giờ đây, người có quyền có thể như Võ Hào Kiệt sớm đã trầm mê vào thú vui sắc dục rồi.