• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói vô liêm sỉ khiến Thẩm Nguyệt đỏ mặt, nếu có thể, cô nóng lòng muốn tát người đàn ông này vài cái.

Nhưng tay cô đã bị Lệ Tư Dạ giữ chặt, không cho cô buông ra. “Chú mà thế nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy” Một giọng nói non nớt vang lên từ bên dưới.

Lệ Tư Dạ cảm thấy quần của mình đang bị ai đó kéo, và anh cúi đầu xuống trong vô thức.

Màn Thầu lấy điện thoại bấm số gọi cảnh sát, “Nếu chú không buông tha cho Búp Bê, tôi sẽ kiện chú tội gạ tình!”

Tự tin bướng bỉnh, rất giống người phụ nữ trước mặt. Khuôn mặt điển trai non nớt của Màn Thầu khiến Lệ Tư Dạ lầm tưởng đó là anh.

“Rốt cuộc chú có thả người không” Ánh mắt Màn Thầu lạnh lùng, kiên định, không chút sợ hãi nhìn hắn, “Tôi nói chu buông tay”

Bàn tay nắm chặt của Thẩm Nguyệt được giải phóng ngay lập tức. Cổ tay cô bị bóp nghẹt và tấy đỏ. Cô ghét anh vô cùng và nhìn anh chằm chằm với vẻ căm thù. “Đi thôi.” Thẩm Nguyệt bể Há Cảo và hai con bước ra khỏi văn phòng.

Há Cảo run rẩy trong vòng tay của cô, cậu thậm chí không dám nói một lời, có thể cậu đang sợ hãi.

Ngoài cửa, các thư ký không ngừng chỉ vào cô. “Người phụ nữ này được đấy, lại dám đối đầu với Tổng giám đốc Lệ như vậy.” “Mối quan hệ giữa ba đứa trẻ đó và cô ta là gì vậy?”. Đứng đó và nhìn cảnh tượng này, Vũ Thư Anh hiểu ba đứa trẻ đã đưa mẹ cô ta vào tù là ai. Hóa ra là nghiệt chủng của Thẩm Nguyệt! “Loảng xoảng” Có tiếng đập phá đồ đạc trong phòng làm việc, nhìn qua khe cửa, là một đống hỗn độn trên

sàn.

Lệ Tư Dạ phát điên, anh đang trút nỗi bất bình của mình.

Anh ghét những đứa trẻ đó, và nếu không có những đứa trẻ đó, anh đã không cãi nhau với Thẩm Nguyệt.

Rõ ràng anh là nạn nhân.  Mùi hôi thối từ quần càng khiến anh tức giận. Tại sao người phụ nữ này lại không phân biệt phải trải đúng sai vậy?

Chiếc thẻ đen trên sàn xem ra đã vô dụng, dù mấy chục tỷđi chăng nữa thì trước mắt anh cũng chỉ là đồ bỏ đi.

“Tổng giám đốc Lệ, anh hãy bình tĩnh lại cơn giận! Anh đừng làm phiền bọn trẻ nữa. Dù sao đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, nếu anh không muốn cô Vân từ chức, trước tiên phải học cách dỗ dành bọn trẻ”  “Dỗ trẻ con?” Anh tức giận nhìn chằm chằm, “Đùa gì vậy?”

Anh đường đường là Lệ Tư Dạ, dỗ cái gì mà trẻ con, vả lại nó không phải của anh nữa chú.

“Tổng giám đốc Lệ, tôi mạn phép nói lời này, anh không thấy vừa rồi cô Thẩm Nguyệt rất bảo vệ những đứa trẻ đó sao?”

Cô thực sự rất bảo vệ chúng, và suýt thì đánh cả anh.

“Nếu tôi không đoán sai, cô Vân có thể sẽ từ chức. Là mẹ của một đứa trẻ, nói chung sẽ không nhẫn nhịn nếu con mình phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Bây giờ Tổng giám đốc Lệ khiển Há Cảo sợ thế này. Có lẽ bộ phận nhân sự sẽ nhận được lá thư từ chức của cô Thẩm Nguyệt cũng nên. Mạnh dạn nghỉ thử, nói không chừng có thể ba đứa trẻ đó là con ruột của tổng giám đốc Lệ. “.

Vũ Thư Anh ở ngoài cửa nghe thấy điều này. Cô ta không thể tin vào tai mình. Không thể nào! Nó không phải là con trai của Lệ Tư Dạ!

Thẩm Nguyệt làm gì có có cơ hội tiếp xúc với Lệ Tư Dạ, bốn năm ở nước ngoài, cho dù ở Trung Quốc cũng chỉ có tên ăn bám phụ nữ kia thôi, làm sao có thể có con trai với Lệ Tư Dạ. chứ?

“Cạch!” Ngay khi cô ta muốn tiếp tục nghe, cửa văn phòng đã bị khóa lại. “Cô Vân, có người từ chức.” Bộ phận nhân sự gọi tới. “Ai từ chức?” “Thẩm Nguyệt!” Mọi việc giống như Lục Tâm đã nói. Bây giờ cô ta đã bắt đầu nghi ngờ. Bước vào thang máy và đến tầng năm của công ty. Tầng 5 là phòng nhân sự, cô ta là trưởng phòng thư ký kiêm người phụ trách bộ phận nhân sự. Nói chung, cô ta cần phải ký khi có người nộp đơn từ chức.

Quả thực có lá đơn từ chức của Thẩm Nguyệt trên bàn làm việc. Lý do trên rất đơn giản, chỉ là hai chữ “từ chức”. Cô cầm bút lên và trực tiếp ký tên lên đó luôn. Loại phụ nữ này không nên vào đây, bây giờ lại tự mình ra đi, đúng là không gì tốt bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK