• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Báo cô ta đi ngay lập tức” Vũ Thư Anh lập tức kêu người đuổi Thẩm Nguyệt đi, không cho cô ở lại một phút nào.

Ở tầng 13, Thẩm Nguyệt vừa mua một chiếc quần tây mới từ cửa hàng bên cạnh để thay cho Há Cảo.

“Búp Bê, mẹ thực sự từ chức sao?” Màn Thầu luôn cảm thấy hơi lỗ. “Đúng vậy Cô sẽ không dùng thử cho bất cứ ai bắt nạt con mình. Tiền thà kiểm ít còn hơn. “Nhưng là mẹ không cần lương nữa à?” Màn Thầu tương đối lý trí. “Hôm nay không phải ngày trả lương sao? Lấy lương rồi hẵng đi.”

“Thực ra, con nghĩ toàn bộ chuyện này là do lỗi của Há Cảo, bởi vì Há Cảo đã ném đồ qua đầu Tổng giám đốc Lệ..” Bánh Bao thì thào.

“Con đang nói cái gì vậy!” Thẩm Nguyệt kéo cái Há Cảo ra trước mặt mình, “Con đã ném đồ qua đầu tổng giám đốc Lệ thật sao?”.

“Con không phải cố ý! Con chỉ là kích động nhất thời. Ai biết thẻ sẽ rơi vào người chú ta chứ.” Giọng nói hậm hực của đứa bé vẫn không chịu thừa nhận mình có lỗi. Thẩm Nguyệt thực sự sắp tức phát điên rồi đây. “Vậy nên Lệ Tư Dạ mới đẩy con vào bức tường kính?”. “Không phải” Bánh Bao cúi đầu, “Thật ra là do Há Cảo tè lên quần chú ta.”

Cô thực sự choáng váng. Không có gì ngạc nhiên khi Lệ Tư Dạ tức giận như vậy.

“Há Cảo, bọn anh đã dặn em không được gây phiền phức cơ mà. Bây giờ Búp Bê đã từ chức, sau này chúng ta sẽ không còn thịt để ăn nữa đâu” Màn Thầu và Bánh Bao nhìn cậu than thở. Cậu bĩu môi bực bội: “Người ta sợ khi nhìn thấy ông chú phẫu thuật thẩm mỹ mà, và hễ sợ là em lại căng thẳng, em biết làm sao được.”

“Như vậy toàn bộ lỗi đều là do Há Cảo?” Ba đứa nhỏ gật đầu lia lịa. “Nhưng dù có tức giận đến đâu, cũng không thể đối xử với một đứa trẻ như thế này!” Lúc Thẩm Nguyệt mở cửa, cô gần như ngất đi, nếu không cẩn thận đứa bé rơi xuống thì sao? “Đừng đi nữa mẹ ơi!” Bánh Bao, Màn Thầu nói.

“Người ta xin lỗi còn chưa được à?” Há Cảo thay một cái quần mới, cả người trông có tinh thần hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt dựa vào lòng bàn tay của Thẩm Nguyệt làm nũng, “Người ta xin lõi ma.”

Thẩm Nguyệt thở dài u sầu, đơn từ chức đã được nộp, theo tính khí của Lệ Tư Dạ, anh sẽ giận dữ đòi không bao giờ gặp cô nữa, chưa kể hiện tại anh đã nhìn thấy cả ba đứa trẻ, không biết bên kia có nghi ngờ không.

“Thông thường khi nộp đơn từ chức, không phải sẽ cần làm thêm một tháng nữa mới đi sao? Nếu người ông chú phẫu thuật thẩm mỹ không so đo với mẹ, có nghĩa là công ty này vẫn đang ở lại”

Những lời của Màn Thầu khiến cô cảm động. Tình hình kinh tế sắp xảy ra không cho phép cô bướng bỉnh như vậy.

“Chúng con đã xem qua mức lương và mức thu nhập của công ty đầu tư, ngoại trừ công ty này, không có công ty nào khác thực sự đưa ra mức lương cao như vậy” Bánh Bao cầm lấy vài tờ báo cáo mức lương đưa cho cô.

Hơn trăm triệu một tháng thực sự không phải mức giá mà công ty nào cũng có thể trả được, chưa kể cô còn thiếu mấy năm kinh nghiệm làm việc.

“Được rồi! Mẹ đi lấy lại đơn từ chức!”. Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, tiếng giày cao gót kiêu kỳ vang lên ở cửa. Một mùi nước hoa cay nồng ập đến.

“Tại sao cô còn chưa đi? Ái chà! Mang một vài đứa bé đến đây, cô thực sự dùng nơi này như một nơi từ thiện à?” Giọng nói cao đặc biệt khắc nghiệt, Vũ Thư Anh ôm khoanh hai tay, nghênh ngang bước vào..

Đôi giày cao gót gọn gàng cố ý giẫm lên thẻ nhân viên mà Thẩm Nguyệt đánh rơi trên sàn. “Con riêng?” Vũ Thư Anh khinh thường cô, nói nghe có vẻ khó chịu.

Cô ta cười lạnh và tiếp tục nói: “Chắc không phải lén lút sinh ra đấy chứ! Tôi nhớ rằng trong lý lịch của cô là chưa kết hôn và độc thân”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK