CHƯƠNG 10
Ngũ hoàng tử không nhanh không chậm giải thích: “Đây là điểm tâm mà ngày hôm nay ở trong cung đã phân phát, đều là do ngự thiện phòng làm, nghĩ tới bình thường thất đệ rất ít khi tiến cung, cho nên mới đặc biệt mang theo một phần cho đệ ấy. Thất đệ muội, ngươi cũng nếm thử đi.”
Nghe thấy hai chữ điểm tâm, Tiêu Kì Lăng lại bắt đầu chảy nước bọt.
“Có… có ngon không?”
Ngũ hoàng tử cao giọng cười một tiếng: “Đương nhiên là ngon rồi, thất đệ, cho nè.”
Nói xong, ngũ hoàng tử lại muốn đưa hộp cơm cho Tiêu Kì Lăng, Tô Diễm nhíu mày, chỉ nhìn thấy ngũ hoàng tử vô cớ ân cần như thế này thật sự là có vấn đề, cô đang muốn từ chối.
“Ngũ hoàng huynh, không cần…”
Ngũ hoàng tử lại không đợi cô nói xong thì lại thở dài một hơi, giả vờ như là mình rất bất đắc dĩ.
“Thất đệ muội, ta biết là vào ngày đại hôn hôm đó chúng ta có hiểu lầm với nhau, nhưng mà thái tử hoàng huynh đã răng dạy ta rồi, đúng là ngày hôm đó do ta làm không tốt, món điểm tâm hôm nay cứ coi như là ngũ hoàng huynh bồi tội. Nếu thất đệ không nhận, vậy thì ngươi nhận giúp đệ ấy, có được không?”
Lúc nói chuyện, ngũ hoàng tử đã đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Diễm, sau đó còn giả vờ như là không vui mà nói.
“Nếu như thất đệ muội không nhận, vậy thì ngày hôm nay hoàng huynh sẽ không đi đâu.”
Tô Diễm nhìn thấy ngũ hoàng tử có bộ dạng này, là cái loại không đưa hộp cơm cho bọn họ thì sẽ không bỏ qua, cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ trong hộp cơm này có điểm kỳ lạ… đang suy nghĩ, mắt của Tô Diễm nhìn xuống phía dưới, cô nhìn lướt qua hộp cơm tinh xảo đó.
Ai mà biết được lúc này Tiêu Kì Lăng lại nhanh chóng ôm lấy cái hộp, liếm liếm miệng mà nói.
“Điểm tâm, ta muốn ăn, ta muốn ta muốn.”
Tô Diễm thấy như vậy, có chút bất đắc dĩ nâng trán.
Được thôi, nếu đã như vậy, thế thì trước tiên cứ nhận lấy, có vấn đề gì hay không thì chờ đến lúc trở về rồi hẵng nói. Nếu như bọn họ không nhận, chắc có lẽ là ngũ hoàng tử sẽ không chịu bỏ qua.
“Tô Diễm thay mặt thất hoàng tử tạ ơn ngũ hoàng huynh.”
Ngũ hoàng tử thấy bọn họ đã nhận lấy, trong đôi mắt có một luồng sáng quỷ dị lưu chuyển, sau đó lại khôi phục như bình thường.
“Thất đệ thích là được rồi, sao không nhìn thấy người hầu đưa hai người đâu vậy. Như vậy đi, để ta cho người của ta đưa các ngươi xuất cung.”
“Tạ ơn ngũ hoàng huynh.”
Nhìn bọn họ đi khỏi, rốt cuộc nụ cười ở trên mặt ngũ hoàng tử đã tiêu tán, sau đó lại căm giận hừ một tiếng với bóng lưng của Tô Diễm.
“Nữ nhân xấu xí, mẹ nó thật sự buồn nôn.”
Tiểu thái giám ở bên cạnh cười nói: “Ngũ hoàng tử, chúng ta có thể hồi bẩm với thái tử rằng cá đã cắn câu rồi.”
“Bổn hoàng tử chính là muốn để cho nữ nhân xấu xí này biết, con dâu hoàng gia không dễ làm.”.
Khắp nơi trong hoàng cung đều là tai mắt của người khác, Tô Diễm chắc chắn sẽ không mở hộp tại đây, mà là cùng Tiêu Kì Lăng ngồi xe ngựa trở về phủ rồi lại nói.
Ban đầu, lúc vừa mới về đến nơi thì Tiêu Kì Lăng liền la hét ầm ĩ nhất định phải lập tức ăn ngay, cũng may mắn là coi như hắn nghe lời Tô Diễm, Tô Diễm tùy tiện viện cớ liền có thể lừa gạt hắn.
Chờ đến lúc một mình Tô Diễm ở trong phòng, cô mới mở cái hộp ra.