• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16

Chữ “không” cuối cùng của Tô Diễm rơi xuống, sau lưng Lâm bà bà lại phát lạnh, chỉ cảm thấy hình như là đại tiểu thư thay đổi rất nhiều.

Lâm bà bà nhìn nữ tử xấu xí ở trước mắt, trong lòng xem thường, lại nhanh chóng khôi phục lại phải bình tĩnh, thầm nghĩ hầu phủ này vẫn là do Dì Triệu làm chủ, còn phải sợ Tô Diễm chỉ là đích nữ hư danh chắc.

“Đại tiểu thư, những chuyện này nô tỳ không xen vào, mọi chuyện hay là chờ đến lúc Dì Triệu trở về rồi nói.”

Tô Diễm ồ một tiếng, ngữ khí có phần lạnh nhạt: “Nếu như Dì Triệu đã không rảnh, nhưng bổn hoàng tử phi đúng lúc rảnh. Lý quản gia, đi vào trong khố phòng xem xem, chỉ cần nhìn thấy đồ vật viết trên sổ sách này thì trực tiếp mang đi.”

Lý quản gia giơ tay lên, dẫn theo đám người đi vào trong đại môn hầu phủ.

Lâm bà bà muốn ngăn cản, Tô Diễm nhấc chân lên liền làm bà ta bị trượt chân, tiện thể lấy chìa khóa ở bên hông Lâm bà bà ném cho Lý quản gia.

Lý quản gia nhanh chóng đi, sau khi trở về thì vừa vui vừa giận.

Vui chính là đồ cưới đều ở đây, giận chính là Dì Triệu thật sự quá ghê tởm, lại dám cắt xén đồ vật của đích nữ.

“Tô Diễm, ngươi làm cái gì đó.”

Đột nhiên lại có một tiếng thét chói tai truyền đến từ bên ngoài, không phải là của ai khác, chính là Dì Triệu nhận được tin tức thì vội vàng trở về từ yến tiệc ở bên ngoài.

Bà ta nhìn mọi thứ trước mắt, vọt thẳng tới trước mặt Tô Diễm, muốn đánh cho Tô Diễm một bạt tay.

“Tiện nhân, da lại ngứa rồi có đúng không!”

Đương nhiên là bàn tay không thể rơi xuống, Tô Diễm đưa tay ra trực tiếp bắt lấy cổ tay của Dì Triệu.

Vẻ giận dữ trên mặt Dì Triệu trong nháy mắt trở nên cứng đờ, sau đó bị cơn đau thay thế.

“Tiện nhân, buông tay ra,…a! Đau quá.”

Tô Diễm hất tay của bà ta ra, sau đó vô cùng ghét bỏ phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên tay mình.

“Dì Triệu, ta cũng không muốn phải vội vàng đến tìm bà gây phiền phức, nhưng mà bà lập mưu hại ta, chúng ta không ngại thừa dịp ngày hôm nay tính toán một lần.”

Dì Triệu híp híp mắt, nếu như không phải nữ tử trước mặt vẫn là bộ dạng xấu xí, bà ta còn tưởng là Tô Diễm đã biến thành người khác.

Thầm nghĩ cái con tiện nhân này cũng chỉ có đến thất hoàng tử phi có mấy ngày, vậy mà dám đến đây đòi lại thể diện, đúng là ngu xuẩn.

“Tính toán cái gì?” Dì Triệu biết mà còn hỏi.

Tô Diễm ném quyển sổ cho bà ta: “Nhìn kỹ một chút đi, những thứ được viết ở trên đây đều vào hộ bộ, trên đó cũng có tên của Tô Diễm ta, ta chỉ cần đi điều tra thì có thể điều tra rất rõ ràng.”

Chính là muốn nói rõ với Dì Triệu rằng bà muốn độc chiếm một mình, không có cửa đâu.

Dì Triệu làm gì có thể không biết chuyện đồ cưới, chỉ là trước kia Tô Diễm không có tính toán này, vẫn luôn bị bà ta xoay quanh.

Dì Triệu nhìn quyển sổ ở trong tay, quyết định cẩn thận, sau đó trực tiếp xé đi.

“Xé đi, cứ xé đi. Ở chỗ của tôi còn chuẩn bị mấy phần, bà xé bao nhiêu thì tôi có bấy nhiêu.” Tô Diễm liếc nhìn Dì Triệu, thản nhiên nói.

Dì Triệu sửng sờ, sau đó mặt đen như đáy nồi, ngay cả lớp son phấn thật dày ở trên mặt như muốn nứt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK