• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 9

“Thất hoàng tử, thất hoàng tử phi, mời đi qua bên này với nô tì.”

Tô Diễm không từ chối, cô cũng không thể từ chối, dù sao thì người ta cũng là hoàng hậu, bây giờ lại đang ở bên ngoài Khôn Ninh cung, nếu như từ chối thì sẽ bị nói là Tô Diễm không hiểu chuyện.

Thế là Tô Diễm kéo Tiêu Kì Lăng cúi người với Từ hoàng hậu, cũng tiện thể che đi vẻ lạnh lùng trong mắt mình.

“Vâng, thần tức thay mặt thất hoàng tử tạ ơn mẫu hậu.”

Nhìn bóng dáng Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng đã đi xa, đôi môi đỏ của Từ hoàng hậu nở một nụ cười mưu mô, âm hiểm nói với cung nhân ở bên cạnh.

“Nói cho thái tử biết, người đi rồi…”

Tô Diễm đi theo cung nữ xuyên qua ngự hoa viên, lại đi vào mấy lối đi, càng đi càng lệch.

Cô cau mày, trong lòng có hơi bất an, nhưng mà cô không quen thuộc đường của hoàng cung, cho nên cũng không lên tiếng.

Tiêu Kì Lăng đi ở bên cạnh kéo tay áo Tô Diễm, cả đường im lặng cúi đầu đi theo cô.

Lúc này, một cục đá bị Tiêu Kì Lăng đi ở phía sau đá đụng vào gót chân cô, Tô Diễm cúi đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý lớp đá ở dưới đất có không ít lá rụng, thoạt nhìn như là một nơi hẻo lánh không được người quét dọn.

Đôi mắt Tô Diễm trở nên u ám, cô đột nhiên dừng lại.

“Đây là đường xuất cung à? Sao ta có cảm giác không thích hợp.”

Hỉ Thước quay đầu cung kính nói: “Thất hoàng tử phi, con đường này có hơi khác, nhưng mà xuất cung nhanh hơn.”

Nói xong, Hỉ Thước lại đột nhiên kêu lên một tiếng, làm như mình bị mất đồ mà sờ sờ lên người, sau đó sắc mặt thay đổi.

“Ai nha, không thấy vòng ngọc mà hoàng hậu nương nương bảo nô tì cầm đâu nữa, cái này không thể để mất được, chắc chắn là rơi ở trên đường rồi. Thất hoàng tử, thất hoàng tử phi, hai người đứng đây chờ một lúc nha, để nô tỳ đi tìm đã, đợi một lát nữa sẽ đến đây dẫn hai người xuất cung.”

Nói xong, Hỉ Thước liền nhanh chân chạy đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tô Diễm nheo mắt quan sát bốn phía, vẻ mặt âm tình bất định, đang suy nghĩ xem bọn họ có nên rời khỏi đây không thì có một âm thanh truyền đến từ một nơi không xa.

“Thất đệ, thất đệ muội, hóa ra là các ngươi đang ở đây à, để hoàng huynh tìm dễ quá.”

Nghe thấy giọng điệu thân thiện như thế này, nếu như không phải Tô Diễm tận mắt nhìn thấy người xuất hiện trước mắt mình chính là ngũ hoàng tử mà mình hận đến tận xương tủy, thiếu chút nữa là cô đã nhận lầm người.

Có lẽ là bởi vì chuyện vào ngày đại hôn nên Tiêu Kì Lăng có bóng ma tâm lý với ngũ hoàng tử, nhìn thấy hắn ta thì liền trốn tránh ở phía sau.

Tô Diễm bước lên một bước ngăn cản trước mặt Tiêu Kì Lăng, rồi nói với ngũ hoàng tử.

“Không biết ngũ hoàng huynh đến đây là có chuyện gì?”

Ngũ hoàng tử mang trên mặt nụ cười hiền hòa, mảy may không hề nhìn thấy sự chán ghét và căm hận đối với Tô Diễm.

Đầu tiên là hắn ta nhận lấy một cái hộp cơm tinh xảo từ trong tay người hầu, sau đó mỉm cười đưa cho Tô Diễm.

Tô Diễm không nhận lấy, trong mắt đều là vẻ cảnh giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK