CHƯƠNG 12
“Ai nha, nhìn tay của bổn hoàng tử phi đây này, sao lại hậu đậu như thế chứ. Nhưng mà rơi xuống đất coi như xong rồi, người đâu, mau dọn dẹp chỗ này đi, ta đưa thất hoàng tử về phòng ngủ.”
Lúc nói chuyện, Tô Diễm đã kéo Tiêu Kì Lăng đứng dậy, lúc đi ngang qua người hầu đó, cô không khỏi chăm chú nhìn thêm mấy phần, sau đó giống như là không có chuyện gì mà dẫn Tiêu Kì Lăng đi khỏi.
Ánh trăng rất dịu, rải vào bóng dáng một trước một sau của hai người.
Cũng đã che khuất vẻ kỳ dị mà quỷ quyệt trong đáy mắt của nam tử sau lưng cô, như hoài nghi, như tìm kiếm, lại như có chút thú vị vì vừa mới gặp được chuyện lạ.
Nói tóm lại là đến cuối cùng, tất cả mọi thứ đều bị vẻ ngốc nghếch trước kia bao phủ dường như không có chuyện gì xảy ra…
Buổi tối.
Có một bóng người lén lút đi ra từ trong bóng râm, nhìn vóc dáng như là một nam tử.
Hắn ta bước lên phía trước, cẩn thận đi tới sau bếp.
Cốc cốc cốc.
“Ai!” Bên trong truyền đến giọng nói của một nữ nhân trung niên vô cùng cảnh giác.
“Là ta.” Nam tử hạ giọng nói.
Rất nhanh, nữ nhân trung niên liền mở cửa ra, đó chính là Vương đại nương trông coi mọi việc ở sao nhà bếp, bà ta nhìn thấy người đến thì vội vàng lén lút cùng nam tử đi đến dưới tán cây ở cách đó không xa.
“Tối nay không thành công, chỗ ngươi còn có phấn độc không?” Nam tử hỏi.
Vương đại nương trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Ai bảo ngươi làm việc không cẩn thận, làm cho người phụ nữ xấu xí đó làm vỡ cái bát, mỗi lần ta ra khỏi phủ lấy đồ không dễ dàng đâu. Bây giờ chỉ còn lại có một chút thôi, ngươi sử dụng phải cẩn thận đó.”
“Biết rồi.”
Hai người trao đổi hoàn tất, Vương đại nương ngáp một cái, nhìn xung quanh thấy không có người nào phát hiện, lúc này mới trở về phòng.
Nhưng mà bà ta không biết rằng mình vừa mới đi ngủ không bao lâu thì có một chậu nước lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu bà ta.
Lúc này, Vương đại nương hoảng hốt ngồi dậy, ngiêm giọng lớn tiếng quát.
“Là ai dám tạt nước lạnh vào lão nương, không muốn sống nữa hả?”
“Bổn hoàng tử phi thấy là ngươi không muốn sống nữa.”
Vương đại nương cẩn thận nhìn vào, chỉ nhìn thấy Tô Diễm đang ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện, còn bên cạnh là Lý quản gia thờ ơ lạnh nhạt đứng đó.
Tô Diễm đứng dậy khoanh tay trước ngực đi tới trước mặt Vương đại nương, nhìn bà ta từ trên xuống dưới.
“Nói đi, người vừa mới gặp bà ở ngoài phủ là ai.”
Trong đôi mắt của Vương đại nương có một tia khác thường lóe lên, lại tiếp tục giả vờ như là mình không nghe hiểu mà hỏi: “Hoàng tử phi, nô tì không hiểu lời nói này của người.”
Tô Diễm nhướng mày, nhếch miệng nở một đường cong lạnh lùng.
“Nghe không hiểu hả? Được thôi.”
Nói xong, cô lại nhìn Lý quản gia ở bên cạnh, lúc này Lý quản gia cầm cái chậu than ở bên cạnh tới.
Sau đó, Tô Diễm dẫm lên trên bàn chân của Vương đại nương, ánh mắt âm tàm dùng sức đè một cái, đau đến nỗi Vương đại nương nhe răng trợn mắt.