CHƯƠNG 13
“Thời tiết giá lạnh như thế này, trong phòng của thất hoàng tử lại không có bếp lửa, trong phòng của một bếp nữ như ngươi lại rất ấm áp nhỉ.”
“Nếu như ngươi đã sợ lạnh như thế, vậy thì thân là chủ tử làm sao có thể để nô tì của mình bị đông cứng được chứ. Lý quản gia, chắc là nước lạnh lúc nãy đã làm Vương đại nương bị đông lạnh rồi, bây giờ thêm chút nhiên liệu cho bà ta đi, đừng để người khác nói chủ tử phủ thất hoàng tử chúng ta bạc đãi hạ nhân.”
Nói xong, Tô Diễm đã lui ra phía sau, một đạp lúc nãy của cô với Vương đại nương đã dùng hết chín phần lực, bây giờ bắp đùi không thể động đậy.
“Thất hoàng tử phi, người dừng tay, dừng tay lại.”
Lý quản gia nhìn không chớp mắt, cầm lấy chậu than đảo ở trên đầu của Vương đại nương.
Vừa mới bị tạt nước lạnh trên người, Vương đại nương sắp cóng thành vụn băng, bây giờ lại có than nung đỏ đổ xuống, da tóc ở trên người đều vang lên âm thanh xì xì, đúng là sự trộn lẫn giữa băng và lửa.
Âm thanh như thế vang lên trong đêm khuya quả thật vô cùng quỷ dị.
“A a a!”
Tô Diễm giương mắc lạnh lẽo nhìn Vương đại nương đang chịu cực hình trước mặt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, mắt thấy trên người Vương đại nương bị bỏng không ít chỗ vô cùng nghiêm trọng, dường như đã muốn hôn mê. Lúc này, cô mới đưa tay ra.
“Được rồi.”
Lý quản gia lùi sang một bên, sau lưng phát lạnh thầm nghĩ thất hoàng tử phi quả thật có thủ đoạn.
Tô Diễm bước lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương đại nương không thể động đậy trên mặt đất, cuối cùng mới hỏi lại một lần nữa.
“Nói hay là không nói, nếu như ngươi nói, có lẽ ta còn có thể giữ cho ngươi một cái mạng, nếu như ngươi không nói, vậy thì ngươi và cả nhà ngươi đều phải chết…”
Vương đại nương cũng chỉ là một nô tài nghe theo sai sử của người khác, làm gì có nhiều bàng môn tà đạo như thế, bây giờ chỉ muốn bảo vệ tính mạng của mình, lúc này liền dùng hết sức lực còn lại của mình mà gật đầu.
“Nói, ta nói, mỗi lần nhận lệnh đều là ở thành nam…”
Đột nhiên lại vèo một tiếng.
Có một ám tiễn bỗng dưng lại phóng vào từ bên ngoài cửa sổ, đâm thẳng vào cổ của Vương đại nương.
Đợi đến lúc Tô Diễm hoàn hồn lại thì Vương đại nương đã chết không nhắm mắt.
“Là ai?”
Hét lên một tiếng, Tô Diễm nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Bóng đêm ngoài phòng mờ ảo, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nho nhỏ lúc gió thổi bay những chiếc lá.
Cô tập trung nhìn bốn phía, ánh mắt lại càng trở nên rét lạnh…
Tối nay cô đến đây thẩm vấn Vương đại nương là vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên chỉ dẫn theo Lý quản gia, Lý quản gia là người của Tường Tần, đương nhiên cô tin tưởng.
Vậy người phóng ám tiễn là ai?
Là chủ tử đứng phía sau Vương đại nương giết người diệt khẩu, hay là đối thủ đang ẩn nấp ở một nơi sâu.
Trong lúc nhất thời, Tô Diễm chỉ cảm thấy gió đêm làm người cảm thấy càng ngày càng lạnh lẽo.