CHƯƠNG 2
“Thái tử giá lâm.”
Người chưa đến, tiếng đã đến trước.
“Ha ha ha, xem ra bổn thái tử đến đây cũng không tính là trễ.”
Chỉ nhìn thấy ở phía trước có một nam tử khoác chiếc áo choàng cẩm y dài màu đen bước đến từ phía xa xa, dáng người cao lớn khôi ngô tuấn tú, trên người mang theo khí chất vương giả, làm cho người khác phải cúi đầu quỳ lạy trước những bước chân của hắn ta.
Thái tử đi đến gần, đám người đồng loạt chào hỏi.
“Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên hết đi, không cần phải câu nệ như thế.”
Nghe thấy giọng nói của người này, trong đầu Tô Diễm không khỏi xuất hiện cảnh tượng trước kia, thái tử dựa vào việc nguyên chủ thích hắn ta mà trêu đùa chỉnh nguyên chủ ác độc nhiều lần. Bao gồm cả mấy ngày trước thái tử còn cố ý làm bẩn quần áo, kêu nguyên chủ liếm sạch sẽ trước mặt người khác.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tô Diễm trở nên lạnh lùng.
Có một cảm xúc không thuộc về cô bỗng nhiên lại sinh ra từ trong đáy lòng, giống như là hận ý điên cuồng của nguyên chủ đã để lại hợp thành một thể với nỗi căm hận của cô đối với thái tử vào giờ phút này, bắt đầu sản sinh ra một luồng sát ý kỳ lạ.
Trong lúc nhất thời, hai tay của cô không kiềm chế được mà nắm chặt.
Ở bên này, ngũ hoàng tử vừa mới hung hăng vênh váo đã không tồn tại, hắn ta bước lên chắp tay nói: “Thần đệ tham kiến thái tử hoàng huynh.”
Nhìn dáng vẻ chật vật của ngũ hoàng tử, còn có gì mà thái tử nhìn không ra, thật ra thì hắn ta đã đến đây từ lâu, vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát tất cả những chuyện xảy ra, chờ đến thời điểm thích hợp rồi mới xuất hiện.
Đầu tiên là thái tử giả vờ trừng mắt nhìn ngũ hoàng tử, không vui nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của thất đệ, đệ lại ở đây mà nói đùa với tân nương tử.”
Nói xong, thái tử còn bước lên hai bước, nhận lỗi với Tiêu Kì Lăng và Tô Diễm thay cho ngũ hoàng tử.
“Thất đệ, thất đệ muội, tính cách của ngũ đệ ngang bướng, bổn thái tử sẽ dạy bảo lại đệ ấy, các ngươi cứ tiếp tục đại hôn đi.”
Tô Diễm nghe thấy lời nói này, cô thầm nghĩ một người đàn ông dối trá như thế lại làm cho nguyên chủ thân thể mình yêu đến chết đi sống lại hả? Mắt mọc ra ở trên chân à?
Cô khinh thường hừ nhẹ, bỗng lầm bầm một câu.
“Người giả vờ là ghê tởm nhất.”
Giọng nói của cô cực kỳ nhỏ, chỉ có Tiêu Kì Lăng đang đứng gần cô mới có thể nghe thấy.
Tô Diễm phủ cái khăn trùm đầu màu đỏ, không chú ý tới thân thể của nam tử ở bên cạnh bỗng nhiên lại giật giật.
Sau đó, Tiêu Kì Lăng cười hắc hắc nói: “Thái tử hoàng huynh, chúng ta cùng đi bái thiên địa đi.”
“Được rồi, đi thôi.”
Trước khi Tô Diễm được Tiêu Kì Lăng nắm dãi lụa đỏ bước vào trong phòng, không biết có một ngọn gió kỳ lạ thổi tới từ nơi nào, trực tiếp thổi cái khăn đỏ trên đầu cô, lộ ra gương mặt xấu xí không ai bằng của cô.
“A! Nàng ta không phải là Tô Mộng Đình.”
“Vậy mà lại là nữ tử xấu xí Tô Diễm.”
Biến cố này đến quá nhanh, làm cho Tô Diễm không kịp phản ứng lại.