CHƯƠNG 6
Bước vào Ngũ Đức Môn, Tiêu Kì Lăng vẫn luôn trốn ở sau lưng Tô Diễm, mãi đến khi đi đến Khôn Ninh cung của thái hậu, hắn vẫn co người cúi đầu như cũ.
Ma ma quản sự của Khôn Ninh cung nhìn thấy hai người Tô Diễm từ phía xa xa, nhớ đến trò cười “một nữ tử xấu xí xứng với một tên ngốc” truyền khắp kinh thành, khóe miệng của Cầm ma ma có nhiều thêm một ý cười trào phúng.
Đúng là một đôi trời sinh, làm cho người ta chán ghét như thế.
Cầm ma ma rũ mắt xuống, cũng không hành lễ, trực tiếp thuận miệng nói.
“Để ta đi thông báo, hai vị chờ một chút.”
Dọc theo con đường tiến cung, Tô Diễm đã nhìn thấy có rất nhiều tên nô tài dùng mắt chó coi thường người khác, thấy thái độ của Cầm ma ma như vậy thì cũng không giận, ừ nhẹ một tiếng rồi sau đó bắt đầu đứng ở bên ngoài chờ đợi cùng với Tiêu Kì Lăng.
Mà lần này chờ, liền chờ hết hai canh giờ…
Hai canh giờ sau, rốt cuộc Cầm ma ma cũng đã xuất hiện.
“Để hai vị đợi lâu rồi, thái hậu cho mời.” Lời nói của Cầm ma ma như là hối lỗi, nhưng mà biểu cảm trên mặt vẫn xem thường như cũ.
Tô Diễm thong dong gật đầu, cũng không lộ ra biểu cảm không vui vì đã đợi lâu. Cô nắm lấy bàn tay bị gió lạnh ở bên ngoài thổi đến lạnh buốt của Tiêu Kì Lăng, cứ như vậy mà bước vào Khôn Ninh cung.
Khôn Ninh cung là nơi ở của thái hậu, đương nhiên rất xa hoa.
Hai người bọn họ vừa mới bước vào thì trong điện liền có tiếng nói chuyện truyền ra.
“Mẫu hậu, thái tử biết mẫu hậu vẫn nhớ nhung hương vị quê hương, cho nên đã tự mình phái người đến tửu lâu đệ nhất Dương Châu nhanh chóng mang bánh hoa quế thơm ngon về.”
“Phong nhi thật là có lòng.”
Lúc đám người đang nói chuyện, Cầm ma ma bước vào từ ngoài điện, hành lễ với thái hậu Mộ Dung thị trên phượng ỷ.
“Thái hậu nương nương, thất hoàng tử và thất hoàng tử phi đến rồi.”
Cũng là đến lúc này mấy nữ nhân cao quý trang nhã mới quay đầu nhìn về phía cửa đại điện.
Chỉ nhìn thấy Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng mặc trên người cung trang xanh bích bước vào, ngày hôm nay Tiêu Kì Lăng ăn mặc rất sạch sẽ, mặc trường bào màu tím nhạt, không khỏi làm cho người khác phải nhìn hắn thêm vài lần.
Từ hoàng hậu nhìn gương mặt đó của Tiêu Kì Lăng thì liền nhớ tới mẫu phi Tường Tần của hắn, nhớ năm đó Tường Tần chính là một đại mỹ nhân, nhưng mà dù có đẹp thì sao chứ, ở hậu cung này có ai mà không phải mẫu quý nhờ tử.
Đến cuối cùng, không phải là bà ta đã thắng à.
“Tôn tức Tô Diễm, tham kiến thái hậu nương nương, tham kiến mẫu hậu.” Tô Diễm lễ phép hành lễ, mỗi một động tác đều chuẩn mực, vừa nhìn liền biết là đích nữ hầu môn đoan chính.
Từ hoàng hậu thấy vậy thì khóe miệng hơi kéo nhẹ, thấp giọng nói một câu “ra vẻ”.
Sắc mặt của Mộ Dung thái hậu lạnh nhạt, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ hỉ nộ, mà lúc Mộ Dung thái hậu đang chuẩn bị nói cái gì đó… đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Mộ Dung thái hậu trợn to, sắc mặt đột ngột thay đổi, vừa nắm lấy cổ vừa đập đập ghế, trông có vẻ vô cùng khó chịu.
Những người ở đây đều hốt hoảng giật mình, không biết thì còn tưởng là thái hậu đột nhiên bị quỷ nhập, ngay cả Từ hoàng hậu cũng hoảng hốt lui lại. Trong chớp mắt đó, ngoại trừ Cầm ma ma thì không có người nào dám bước lên.
“Mau mời thái y, nhanh lên.” Cầm ma ma phản ứng đầu tiên, vội vàng cho người mời thái y.