Hằng ngày nơi đây đúng giờ tuất đóng cửa nhưng hôm nay là lễ hội hoa đăng mới miễn cưỡng cho phép kéo dài đến giờ hợi.Thời điểm hoàng đế đến vừa vặn qua khỏi giờ tuất một chút,trên chợ rất náo nhiệt ầm ĩ,hỉnh thoảng có mấy tiểu hài tử cầm lấy mứt quả đông lạnh,xách một đèn hoa đăng chạy qua,bỏ lại một chuỗi tiếng cường cùng tiếng quát tháo của người lớn.
Lễ hội băng đăng năm trước Tề Điềm ở bên cạnh mẫu thân hoặc tự nhốt mình trong phòng,nghe bọn họ đi chơi về,lúc đi ngang qua cửa cười kể lại chợ đêm náo nhiệt cùng phồn hoa thế nào.Khi đó Tề Điềm còn nhỏ tuổi sẽ núp trong chăn an ủi mình,qua mấu năm nửa hắn có thể thành thân,khi đó có thể mang theo mẫu thân rời khỏi nơi này,muốn xem băng hoa tựu nhìn băng hoa,muốn phần thưởng băng đăng thì phần thưởng băng đăng.Đảo mắt cái y cũng đã mười tám nhưng phụ thân hoàn toàn không đề cập đến.
Tề Điềm hít vào một hơi không khí cùng mùi vị phố phường là khát vọng bấy lâu nay của y.
Hoàng đế kéo Tề Điềm gia nhập vào con đường mới lạ cùng náo nhiệt,Tề Điềm không nhịn được nhìn khắp nơi chung quanh,biểu hiện của Tề Điềm hoàn toàn rơi vào trong mắt hoàng đế,vì thế hoàng đế cố ý kéo Tề Điềm đi đến nơi náo nhiệt hơn,nhiều người hơn,làm hại những thị vệ bên cạnh lo lắng đề phòng,kinh hãi không dứt.
Nơi được nhiều người tụ tập chính là chỗ đặt đoàn long ngũ trảo,từng lớp người vòng quanh đoàn long ngắm nhín Hoàng đế nắm chặt bàn tay Tề Điềm kéo đi vào dòng người phía trước,hộ vệ bị lượng người nườm nượp bốn phía vô hình tạo thành bức tường người ngăn cách tầm mắt,có người bị bọn họ dù dọa chạy,người lại không hiểu nhìn vào khoảng không,người nọ vẫn chen chúc hòa vào đám đông,Phụng An nhìn mà ứa ra mồ hôi lạnh,trái tim đập bình bịch không thể trở lại trong ngực.
“Mẫu thân,hoàng thượng không phải dài như vậy chứ?”Bỗng nhiên có một giọng nói non nớt truyền đến.
Đám người chung quanh giật thót một cái,tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.Hoàng đế cũng sửng sốt,nghĩ mình đã giả giạng rất tốt,một đường đi lại vội vàng không sơ hở,sao lại bị lộ tẩy.
Quay đầu nhìn lại là một đứa bé trai đầu đội mũ da quả dưa,mặc áo khoác màu lam bằng bông,ánh mắt trong trẻo ngó chừng đoàn long lóe sáng đủ loại màu sắc.Ôm hắn chính là một thiếu phụ vóc người mập mạp,thấp giọng quát lớn: “Nói nhăng gì đó,cẩn thận quan sai bắt con đi bây giờ.”
Tiểu hài tử bị mẫu thân mắng té tát,cau miệng muốn òa khóc,ủy khuất giải thích: “Mẹ không phải nói hoàng thượng là nhi tử của Thần Long sao,Thần Long dài như vậy,hoàng đế là nhi tử Thần Long không phải cũng giống vậy sao?”
Vị mẫu thân lập tức đưa bàn tay mập mạp bịt kính miệng đứa con,ngắm nhìn bốn phía thấy người đứng ở bên cạnh trang phục tôn quý đang nhìn con của mình, gượng cười giải thích: “Vị gia này,hài tử không hiểu chuyện nên mới nói lung tung a.”
Quay đầu lại trừng mắt đứa con quát lên: “Còn dám nói lung tung mẹ sẽ bảo phụ thân buổi tối cho con ăn măng xào thịt.” [ha ha là bị roi mây tét mông ý]
Thằng bé trai vừa nghe nói sẽ bị đánh,đôi môi cau lại thoáng cái mở to,vừa khóc vừa nói: “Ô..ô…ta là hài tử của phụ thân,bọn họ đều nói ta lớn lên giống phụ thân,hoàng đế là hài tử Thần Long chẳng lẽ dung mạo không giống Thần Long?”
Mẫu thân nóng nảy,vung một cái tát vào miệng đứa con,gằng lên: “Câm miệng! Còn nói nhảm!”
Chung quanh nhóm người đã hoàn toàn hóa đá.
Phụt,không biết là người nào bật ra tiếng cười đầu tiên.Kế tiếp một nhóm người cũng nhịn hết nổi bật cười,tiếng cười mang theo ẩn nhẫn đè nén đua nhau tràn ra.Hoàng đế vốn cảm thấy lý luận cổ quái của tiểu hài này thật buồn cười nhưng bị mọi người ầm ĩ một hồi cảm thấy mặt mũi mất sạch. Quay đầu lại trừng mắt quét qua đám người,mọi người vừa nhìn thấy sắc mặt hoàng đế liền ngậm miệng không dám lên tiếng.
Chỉ có mỗi Tề Điềm không chú ý,ánh mắt còn dừng trên người tiểu hài tử, mặt bất giác treo nụ cười thản nhiên,khóe miệng vẽ ra độ cong hài hòa,hoàng đế nhìn đến ngẩng người,buồn chán mở miệng hỏi: “Buồn cười lắm sao?”
Tề Điềm nhìn thoáng qua hoàng đế,khóe miệng vẫn cong lên,gật đầu đầu ừm một cái.Nói xong lại cảm thấy không tốt,khóe miệng bĩu lên không cười tiếp.
Hoàng đế cảm thấy lần này cung thật đáng giá,trong lòng len lỏi dâng lên cảm giác thoải mái, thuận tay chỉ vào một nơi nói: “Đi,theo...... ta đi ăn cháo mồng 8 tháng chạp.”
Vừa nghe thấy lời đề nghị của hoàng đế,đám người bên cạnh im bặt không dám bật ra một tiếng.
Một lát sau,Phụng An đã chạy tới,nói: “Gia,Lục gia đã ở......”
Phụng An lời còn chưa nói hết,nam tử cẩm y hoa phục đã đứng dậy,khóe miệng mang theo nụ cười không chút để ý,trong ngực ôm một thiếu niên đi tới,nói: “Tam ca,sao huynh lại tới đây?”
Khuôn mặt Hoàng đế kéo căng, hơi gật gật đầu.
Lục vương Lăng Uý vẫn cười,nói: “Tam ca,đoàn Long bên kia huynh đã thấy chưa? Đây chính là món quà dân chúng vì cảm động và nhớ nhung thiên tử đại đức mà tỉ mỉ điêu khắc ra,huynh nên nhìn kỹ chút nha.”
Lại là đoàn Long kia,hoàng đế liếc mắt lườm Lục vương.Nhưng lục vương lại hồn nhiên không để ý đem thiếu niên trong ngực đẩy về hướng hoàng đế,nói: “Ngày hôm nay vừa vặn nhìn thấy chủ cũ còn không nhanh đến thỉnh an.”
Thiếu niên bị đẩy tiến lên mấy bước,sợ hãi ngẩng đầu nhìn hoàng đế,không dám dùng tôn xưng chỉ đành phải nói: “Bích Liễu Nhi ra mắt gia.”
Bỗng nhiên Lục vương lại đưa tay chụp lên vai hoàng đế,cười toe toét: “Tam ca,tối nay huynh phải vui cùng dân nha,tiểu đệ sẽ theo phụng bồi.” Cử động thân mật rồi lại giống như thời điểm còn trẻ cả hai ăn ý lén mẫu hậu đi làm chuyện quá giới hạn,hoàng đế trên mặt không chút biểu tình nhưng trong lòng vẫn hơi cảm động,sau khi hắn lên ngôi,hắn dè chừng,Lục đệ cũng dè chừng,vì nội quy cung đình khắc khe không dám làm trái.
Lục vương kéo hắn đi về phía trước,hoàng đế đưa tay kéo theo Tề Điềm nhưng không có ai,quay người lại vừa vặn nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không.
“Người đâu?” Hoàng đế trầm giọng mở miệng mang uy nghiêm không thể bỏ qua.
Đứng cách hoàng đế thân thể thị vệ co rụt lại,chỉ chỉ hướng phía trước.Hoàng đế nheo mắt lại nhìn sang,một bóng người mỏng manh đi vội về phía trước.
Hoàng đế đi nhanh mấy bước,cao giọng quát lên: “Tề Điềm!”
Vừa nghe giọng hô phía sau,thân ảnh phía trước thế nhưng càng đi càng nhanh bắt đầu chuyển sang chạy.
Hoàng đế đuổi theo y,hung hăng nắm lại tay y.Tề Điềm bị đau,sắc mặt trắng bệch.Hoàng đế đè nén tức giận,nói: “Ngươi muốn đi đâu?”Lồng ngực Tề Điềm phập phồng lên xuống hiển nhiên vừa rồi chạy quá nhanh,nhưng mím chặt môi không có ý định mở miệng.
“Ngươi không nói?”
Nghĩ đến hắn hảo tâm dẫn y xuất cung,vậy mà hắn chỉ nói cùng người khác vài câu,y lại dám dưới mi mắt hắn bỏ chạy,nén xuống tức giận trào dâng: “Hôm nay ngươi không nói rõ ràng vì sao bỏ chạy,trẫm sẽ làm ngươi nửa tháng cũng không xuống giường được!”
Hoàng đế chỉ cảm thấy cái người vừa quật cường vừa không hiểu ý,giữ ở bên người không phải có chủ tâm khiến hắn ngột ngạt.Trong lòng không nhịn được nảy sinh ác độc,nghĩ đợi lát nữa trở về sẽ trừng phạt y.
“Tốt,ngươi không nói,chúng ta bây giờ trở về cung thôi.”
Hoàng đế kéo Tề Điềm đi trở về nhưng Tề Điềm đứng tại chỗ không chịu rời đi.Trong lòng hoàng đế phiền não,thuở nhỏ có tập võ lực tay tự nhiên lớn,Tề Điềm dùng hết sức đứng nguyên tại chỗ,bỗng nhiên vươn hai tay kéo tay hoàng đế,ngẩng đầu trong mắt phiếm lệ quang,khuôn mặt cầu khẩn tựa như nước vỡ đê trút xuống hoàn toàn: “Bệ hạ, bệ hạ...... Để cho ta trở về nhìn mẫu thân một chút đi...... ta chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi theo ngài trở về.”
Lễ hội băng đăng náo nhiệt chẳng qua khiến Tề Điềm trong lòng nở rộ một đóa hoa,chỉ thỏa mãn khuyết điểm cỏn con,nhưng qua hôm nay cũng sẽ quên mất. Chỉ là thời điểm nhìn hoa đăng Tề Điềm nhớ tới ngày lễ bản thân cô độc tưởng nhớ mẫu thân,tư niệm nhớ nhung người thân buộc y làm ra cử động bản thân hiện tại muốn làm nhất.
Vài giọt chất lỏng ấm áp nhỏ tại trên mu bàn tay hoàng đế,hoàng đế chấn động nhớ tới mấy lần trước dù hắn ác ý hành hạ trêu đùa thế nhưng Tề Điềm chưa từng khóc một lần,hiện tại lại rơi nước mắt chắc rất nhớ người thân.
Thử nghĩ xem y tiến cũng đã hơn nửa năm,hắn một lần cũng không cho y về nhà,mỗi lần nhắc tới việc xuất cung không phải chê cười thì chính là kéo trở lại giường giường hung hăng trừng phạt,cho tới cuối cùng y không dám mở miệng.
Hoàng đế từng rất chân thành phân tích thái độ đối đãi phi tần,nam sủng của mình,hắn nhớ được bản thân trước kia có một Tĩnh tần,khi lên giường bất luận hắn thô bạo cỡ nào trên mặt người nọ vẫn mang theo cười,ngoan ngoãn đón ý nói hùa nhưng chỉ vì một lần ngỗ nghịch đã bị hắn ban thưởng lụa trắng,thậm chí trước khi nàng chết vẫn cười nói:“ Bệ hạ phú hữu tứ hải,tọa ủng thiên hạ,làm sao hiểu được mùi vị tình yêu”.Còn có mỹ nhân kia,mị nhãn như tơ,diễm lệ vô Song nhưng chỉ được hắn sủng một thời gian ngắn,cuối cùng không giải thích được bị hắn ban một ly rượu độc giải quyết gọn gàng,trước khi chết nàng rơi lệ đầy mặt đau khổ cầu khẩn nhưng hắn chưa từng mềm lòng qua.
Hết lần này tới lần khác người tên Tề Điềm này mỗi lần ngỗ nghịch hoàng đế luôn dùng hết mọi thủ đoạn,một khi y cầu khẩn lại không nhịn được dụ dỗ y,theo ý của y.
Tề Điềm là một người khiến người khác làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái,hoàng đế ở trong lòng âm thầm phán đoán cũng may mắn Tề Điềm không phải triều thần của hắn,lúc lên giường thỉnh thoảng nhốn nháo ầm ĩ cũng xem như một loại tình thú,hoàng đế tự an ủi mình.
Giống như giờ phút này,vừa thấy Tề Điềm rời nước mắt,hoàng đế biết mình lại mềm lòng,vừa rồi rõ ràng còn đang bành trướng tức giận thoắt cái như bị châm đâm xì,nhanh chóng xẹp xuống mở miệng nói: “Tốt lắm,trẫm sẽ cùng ngươi đến phủ tướng quân,bất quá ——”
Hoàng đế nhìn vẻ mặt Tề Điềm,cười rộ lên nói: “Bất quá trước đó ngươi phải theo trẫm ăn cháo mồng 8 tháng chạp.”
Ánh mắt Tề Điềm sáng lên chói lọi như pháo hoa nở rộ sáng đến hoàng đế cảm thấy trong lòng ngứa ngáy,không nhịn được muốn gặm đôi môi kia.