Hoàng đế cầm đầu ngón tay vẽ lên bề ngoài lông mày anh tuấn của Ngô Tang, thanh âm mang theo nồng đậm cảm xúc: “Ngô Tang, ngươi không phải giống người trong bức họa mà ngươi chính là người trong bức họa.”
Ngô Tang ngẩng đầu dường như một đầu mối sinh động vẽ ra trong đầu y, không nhịn được bình tĩnh hô hấp rồi nhìn hoàng đế.
“Nói trắng ra, năm năm trước tên gọi của ngươi là Tề Điềm......” Thanh âm hoàng đế trầm thấp hơn ngày thường, chậm rãi kể lại chân tướng năm đó với Ngô Tang.
Hai mươi ngày bị bắt thị tẩm khiến Ngô Tang sợ giáo tập cùng Thủy Hình, Tiểu Chuẩn Tử cùng tiểu Đào vì sao mà chết, chuyện mẫu thân Tề Điềm chết thế nào, y làm sao bỏ trốn, cùng với sau khi trở về hắn đã trừng trị phủ tướng quân tàn nhẫn ra sao. Hoàng đế đều không có ý định giấu diếm, từng chút từng chút một kể lại.
Hoàng đế cảm thấy bản thân đang bị ông trời trừng phạt, hắn ban đầu hao hết bao nhiêu thủ đoạn cùng tâm tư mục đích không muốn Ngô Tang nhớ lại chuyện xưa, hôm nay lại phải tự mình nói ra hết thảy.
Những chuyện hoang đường cùng tàn khốc do chính tay hắn tạo ra, dù có khoác lớp ngoài là người yêu thì thế nào cũng không thể che giấu đi tất cả những tổn thương đã gây ra, Ngô Tang vẫn khổ sở. Hoàng đế thậm chí cảm thấy Tống Thư nói không hề sai, hắn thật sự không có tư cách, không có mặt mũi yêu cầu Ngô Tang ở lại.
Bỗng nhiên Ngô Tang ngồi sụp xuống ôm lấy đầu, đang chịu đựng cơn đau giày xé, thân thể gập lại.
Hoàng đế một mực quan sát Ngô Tang thấy động tác đau đớn của y, vội vàng đi đến trước nắm lấy tay y: “Thế nào? Không khỏe chỗ nào?”
Ngô Tang siết tay rụt lại, cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì, bệ hạ tiếp tục đi.”
Hoàng đế bị động tác tránh né kia làm tổn thương, trong lòng chỉ muốn ôm người đó vào lòng dịu dàng an ủi lại biết bây giờ không phải lúc, bèn nói tiếp: “Trẫm nói xong rồi.”
“Bệ hạ ngày đó thà rằng bị thần hiểu lầm cũng không nói, vì sao hôm nay lại chịu kể rõ vậy?” Giọng Ngô Tang bình tĩnh lạ thường, hoàng đế nghe thấy lòng bắt đầu cuộn trào sóng dữ.
Hoàng đế cười khổ, nói thẳng sự thật: “Sư huynh của ngươi đã điều tra chuyện năm đó còn dùng việc này để uy hiếp trẫm, thay vì để hắn nói với ngươi, không bằng để trẫm tự mình nói. Huống chi ——” Hoàng đế ngừng lại một chút, tiếp theo chậm rãi nói: “Ngươi không biết mỗi ngày sống trong lo sợ phập phồng thật không dễ chịu, như trộm kim giấu tang, rồi sẽ có một ngày bị vạch trần.”
Hai bàn tay ôm đầu chậm rãi hạ xuống, trường bào màu đen tôn lên thân thể mảnh mai như năm đó, chẳng qua hôm nay đã lột bỏ đi sự ngây ngô thay vào đó là nội liễm nho nhã.
Khoảnh khắc bất chợt đó đã làm hoàng đế hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại những lời xưa kia: “Khi đó ngươi không thích cười cũng không chịu nói chuyện với bất cứ ai, một mình ngồi trong phòng sẽ ngồi hơn phân nửa thời gian, cái chết của muội muội chỉ là vô tình mà ngươi lại luôn đỗ lỗi chính bản thân, khoảng thời gian ngươi sống trong phủ tướng quân cũng không tốt. Sau đó vào cung, trẫm lúc đầu cũng không thích ngươi chỉ muốn vũ nhục ngươi, ngay cả Phụng Ninh người mà ngươi cảm thấy tốt với mình nhất cũng bị trẫm hại.”
Hoàng đế cảm thấy cổ họng đắng chát, nhắm mắt buộc bản thân thừa nhận, khó khăn mở miệng: “Khi đó ngươi rất hận trẫm. Lúc chạy trốn đến Đại Phong Nhai ngươi đã buông một lời thề nặng, kiếp sau còn kiếp sau nửa tuyệt đối không gặp lại ta. Bởi vì mẫu thân ngươi, thật ra vì.....”
Mặc dù đã quyết định làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng khi nói đến đoạn mẫu thân y vì sao mà chết, hắn không phải không muốn nói chỉ là làm sao cũng không thể mở miệng.
“Mẫu thân vì muốn giúp ta thoát khỏi hoàng cung mà tự vẫn.”
Ngay lúc này, thanh âm bằng phẳng không gợn sóng của Ngô Tang vang lên bên tai hoàng đế, giật mình một cái, một chậu nước từ trên đầu đổ xuống. Chuyện mà hắn sợ nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra, hoàng đế há to miệng một lúc, cuối cùng vẫn mất đi dũng khí hỏi, yên lặng nhìn chằm chằm thân người hoàn hảo trước mắt.
Ngô Tang xoay người lại, khuôn mặt vốn nhu hòa như nước giờ phút này lại lạnh như phủ một tầng băng tuyết: “Bệ hạ tại sao không nói Phụng Ninh bị ngài trượng tễ, ta còn giúp ngài làm gì trước bá quan văn võ, tại sao không nói ta dùng cách gì theo thi thể mẫu thân chạy ra khỏi phủ tướng quân!”
Sự uy nghiêm rắn rõi của bậc đế vương hầu như không còn, giờ đây trong lòng chỉ còn lại sợ hãi lan tràn khắp toàn thân. Loại bất an này làm hắn không cách nào suy tư, hắn hiện tại chỉ muốn nắm giữ lấy một thứ
“Ngô Tang......”
“Không được gọi ta là Ngô Tang, ta là Tề Điềm!” Thanh âm Ngô Tang cao vút lại sắc bén, một lần nửa lặp lại: “Ta là Tề Điềm bị ngươi buộc nhảy núi.”
Trong cơ thể ngũ tạng lục phủ đều bắt đầu khởi động, một cơn nhộn nhạo khó thở xông lên cổ họng, hoàng đế phải nắm chặt cạnh bàn bắt buộc bản thân tỉnh táo.
“Cho thêm trẫm thêm một lần cơ hội, trẫm bảo đảm tuyệt đối sẽ không tái phạm!” Hoàng đế đau đớn thốt ra lời thề, vội vàng đưa ra lời đảm vảo về sau.
Ngô Tang ngẩng cao đầu, biểu tình mang theo mỉa mai khinh thường: “Bệ hạ, nếu như chỉ nghe lời trần thuật có lẽ ta sẽ tha thứ ngài.”
Hoàng đế không dám nhúc nhích nhìn Ngô Tang, chờ đợi y đưa ra lời phán quyết mang tính sinh tử, sợ bản thân nghe sót một chữ sẽ mất đi con đường sống sau này.