Nửa đêm nhận lệnh vào cung, Phương Bác Minh đã từng nói, nếu bệ hạ muốn giữ được trái tim người đó, nhất định không được quá hấp tấp.
Thật ra Phương Bác Minh trước đó cũng không phải dùng cách này, nhớ ngày đó, Trương Độn Tuyết cũng nhất quyết không chịu gặp hắn. Nếu không phải hắn được ăn cả ngã về không khiến Trương Độn Tuyết hết cách mới không bị đuổi đi.
Ban đầu nghe xong lời tâm sự của hoàng đế, trong lòng không phải không có so đo. Nhưng người trước mắt là đế vương, nếu hắn khuyên tung đòn chí mạng, vạn nhất sắp thành lại bại, dù hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Bởi thế hắn phải chọn lựa phương thức ổn thỏa nhất cũng an toàn nhất. Về phần bệ hạ có thể kiềm chế hay không đều thuộc vào bản thân, hắn thân là thần tử cũng đã dốc hết toàn tâm toàn lực.
Hoàng đế quan tâm sẽ bị loạn, Ngô Tang nhất định phiền muộn, chưa làm gì đã tự loạn trận cước.Dù có một ngàn loại thủ đoạn, một vạn biện pháp buộc được Ngô Tang đi vào khuôn khổ cũng không dám nếm thử.
Hắn biết chuyện bức họa là cái gai trong lòng Ngô Tang, Ngô Tang không tiếp tục gặn hỏi, cũng không chủ động nhắc tới nhưng không đồng nghĩa không tồn tại.
Phương Bác Minh còn nhắc nhở nếu để quá lâu, gốc cây sẽ đâm vào ngực, máu tươi đầm đìa, đến lúc đó muốn cứu cũng không được. Nhưng mười mấy ngày sau đó, Ngô Tang vẫn không mặn không nhạt, nước giội không vào.
Thái độ thờ ơ của Ngô Tang làm hắn cơ hồ muốn nhảy dựng lên, muốn hung hăng kéo người vào trong ngực, bằng giọng nghiêm nghị, uy nghiêm ra lệnh cho y, không cho phép cự tuyệt trẫm! Không cho phép lãnh đạm với trẫm! Không cho phép không cười với trẫm! Chỉ có thể nhìn trẫm! Nghĩ tới trẫm!
Một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, làm như vậy chỉ tổ đem Ngô Tang đẩy cách mình ngày càng xa. Nhưng làm cho hắn lo lắng hơn chính là sẽ có một ngày không khống chế không được tâm tìm làm ra hành động điên cuồng xúc phạm tới Ngô Tang.
Đến khi ánh nắng le lói, nghe được tiếng gà gáy, hoàng đế rốt cục đưa ra quyết định, dùng hành động thực tế để chứng minh hắn không xem Ngô Tang là luyến sủng.
…………….
So với cuộc sống sầu thảm trong cung của hoàng đế, ngoài cung Lục vương trải qua những ngày bận rộn cùng mong đợi.
Mấy ngày trước đó, nội thị bên cạnh hoàng đế tới chỗ Lục Vương, kề sát bên tai y nói mấy câu nói.
Trên mặt Lục Vương lập tức kinh ngạc, không dám tin nói: “Thật không?”
Nội thị thấp giọng khẽ nói: “Nô tài không dám lừa dối Vương gia, bệ hạ nói, y phục quan viên này vốn để Lục viên mặc, hôm nay liên lụy tới lại trị thăng chức, đáng nhẽ trước phải tự mình đến đây nói rõ.”
Lục Vương đem chén trà lam bạch vân ném trở lại bàn, mở cờ trong bụng nói: “Hoàng huynh quả nhiên hiền lương, hắn đã tặng ta một phần đại lễ như vậy, rất đáng để ta bận rộn vì hắn!”
Lục Vương bước ra khỏi cửa phòng, cao giọng nói: “Khen thưởng, khen thưởng, hôm nay mỗi người đều có phần thưởng!”
Đám nô tài quét dọn bên trong viện vừa nghe được thưởng cũng vội vàng tạ ơn.
Bỗng nhiên Lục vương đánh giá chung quanh viện của mình, biểu tình như lần đầu tiên thấy được thế phủ đệ này, cau mày, sau đó lại mắng: “Đám nô tài các nươi nha, thấy Bổn vương hiền hậu không nói thì làm quá trớn! Này nơi bẩn, nơi kia thật hết chỗ nói, nhanh thu xếp sạch sẻ cho bổn vương!”
Thế là mấy ngày sau đó phủ Lục vương vô cùng nhộn nhịp, hết dọn bên này lại lau bên kia, người ngoài không biết còn tưởng rằng vương phủ đang chuẩn bị tổ chức tiệc vui.
Lục vương lại đi dạo chung quanh một vòng, vẫn thấy không hài lòng: “Chút nửa mấy thứ bổn vương ghi trong danh sách các ngươi nhớ nhanh chóng đặt mua đi.” Đi tới đi lui lẩm bẩm: “Y thích nơi sạch sẽ thoáng mát,còn thích màu xanh da trời......”
Phía sau quản gia đổ mồ hôi vội vàng đi theo hầu hạ chuẩn bị giấy bút.
……..
Khi hoàng đế mở miệng giữ Ngô Tang lại dùng bữa, Ngô Tang do dự một chút, sau đó mở miệng nói thần tuân chỉ. Hoàng đế kinh ngạc, còn hoài nghi bản thân nghe lầm, thử hỏi thêm một lần, Ngô Tang cũng không có phủ nhận.
Hoàng đế vừa phân phó nội thị chuẩn bị thức ăn, trong lòng đồng thời mừng như điên, xem ra Ngô Tang vẫn còn tình ý với hắn, mấy ngày nay hắn cảm nhận được Ngô Tang tâm tình đã thả lỏng, xem ra chỉ cần hắn cố gắng thêm chút nửa nhất định sẽ giữ được y.
Xác định điểm này, hoàng đế lại càng can đảm thực hiện kế hoạch tối đêm nay.