Băng tuyết tan ba lần, phong diệp theo đó đỏ ba lần
Thời gian thoáng qua nói thì rất chậm, búng tay một cái liền trôi qua, đêm khuya vắng lặng thật khó chịu. Ta vuốt vòng ngọc sáng bóng trong tay, chiếc vòng này là trước kia Mạnh Thái Phó đã đưa cho ta, sau nữa trên đường tìm kiếm bị lạc mất, may được ám vệ tìm được, huyền ngọc trong suốt mát lạnh, dán lên ngực ta cảm thấy nó còn ấm áp trái tim của mình.
Ta cứ cho rằng không thể gặp mặt nhất định rất đau khổ, kết quả mọi việc vẫn cứ diễn bình thường, ta vô cùng bình tĩnh, làm việc và nghỉ ngơi vẫn theo quy luật, thói quen hàng ngày không hề thay đổi, xem xét phê duyệt tấu chương không ngừng ngày nào. Nhưng lạ nhất là các đại thần ở trước mặt ta càng thêm cung kính, nội thị hầu hạ cẩn thận từng bước. Thỉnh thoảng ta chỉ liếc qua bọn họ một cái, còn chưa mở miệng bọn họ đã quỳ rạp xuống, mồ hôi rơi như hồ dán trên mặt.
Ta không nói, chỉ có ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Ta không cũng không làm gì, chỉ có xử phạt ngày càng vô tình mà thôi.
Cuối cùng người ta yêu tên Ngô Tang, trước khi y khôi phục trí nhớ, ta tuyệt không gọi y bằng tên Tề Điềm, Tề Điềm hận ta mà Ngô Tang ít nhất y đối với ta không quá vô tình, ít nhất y từng chịu cười với ta.
Khi nhìn thấy y cầm lấy chủy thủ đặt ở trái tim, ta cảm thấy tất cả cảm xúc đều bị y rút đi hết, chỉ còn lại tuyệt vọng, đáng sợ cùng mù mịt. Ta không muốn nhìn y khóc thương tâm như vậy. Y hận ta, không sao cả, ta sẽ có cách để y không còn hận mình.
Vô số buổi tối ta một mình ngủ trong tẩm điện rộng lớn, ánh đèn nhỏ lập lòe, một chút tiếng động thôi đã có thể nghe rõ mồn một, mà ở bên cạnh chỉ có tấu chương lạnh lẽo phụng bồi ta. Lúc này ta sẽ nhớ đến lần đầu tiên của ta và y. Khi đó y sốt cao, cả người nóng rần, mặt đỏ như trứng tôm, vẻ mặt mơ màng lộ ra đè nén cùng cực.
Nếu như không có lần đó thật tốt, sống trong gia đình đế vương luôn răng dạy ta không được làm những chuyện không thực tế, trên thực tế ta đã làm được, mà y là ngoại lệ của ta. Ta cũng đã vô số lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, nếu không những tổn thương trước đó thì hay biết mấy. Như vậy giờ phút này ta không cần lẻ loi ở tẩm điện, mà có y bên cạnh ôn nhu săn sóc, giúp ta thay áo, nói, bệ hạ phải chú ý thân thể, không thì lẳng lặng phụng bồi ta, để mỗi lần ta ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bóng hình duyên dáng kia.
Ta không dám xác định y có yêu ta hay không, dù thời điểm y mất trí nhớ, nhìn thấy được mị thái mê hồn của y, ta vẫn không thể xác định. Trước đó ta còn bị một loại cảm giác gọi là sợ hãi bao phủ, sợ hắn rời đi, sợ hắn biến mất.
Lúc ta đáp ứng cả hai không còn gặp mặt, ta đột nhiên ngã bệnh, căn bệnh cũ này có từ năm thứ tám Nguyên Phong. Sau khi chẩn đoán Tông Bạc Minh nói nhịp tim không ổn định, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, mất một khoảng thời gian mới chữa khỏi, nào ngờ lại chuyển sang phổi, không ngừng ho khan, mỗi tháng Tông Bạc Minh đều đến bắt mạch kê đơn thuốc căn dặn ta uống đều đặn để ý tĩnh dưỡng nhưng ta không quan tâm. So với đau đớn trong lòng, những chuyện này không coi vào đâu.
Ngày đó nghe được nội thị nói y bên ngoài Càn Hoa điện cầu kiến, ta giữ vững bình tĩnh bảo nội thị cho y vào, như triệu kiến một thần tử bình thường. Song một khắc y bước vào, ta cảm thấy cả người liền thay đổi.
Trái tim bắt đầu nhảy thình thịch, ánh mắt nhìn thấy người diễm lệ, chóp mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, lỗ tai nghe được giọng nói líu lo.
Y quỳ xuống mỗi động tác tỉ mỉ mà cung kính hành lễ, ta không xuống đở y vì ta biết y không thích. Huống chi trong ba năm qua, y chưa một lần xuất hiện trước mặt ta.
Ta có dự cảm bất tường, quả nhiên ta đoán không sai, ngay sau đó y mở miệng nói Lăng Diễm đã tinh thông mọi điều răng dạy.
Ta nói, trong ba năm qua ta tuân thủ hứa hẹn, không một lần gặp mặt y, cũng không lần hỏi thăm chuyện y. Đã như thế, sao vẫn muốn rời đi?
Y cúi đầu, không nói.
Ta biết lần gặp mặt đó hắn đã ngầm quyết định, mà quyết định của hắn ta không cách nào thay đổi, y là biến số suy nhất trong sinh mệnh ta, mà biến số duy nhất này ta nguyện ý lấy vô số biến số khác để đổi lấy định số, giữa bọn ta không cách nào sóng ngang nhau, ta không thể nắm y trong tay nhưng y có thể nắm trong tay tâm tình của ta.
Y muốn ta bi thương, ta sẽ không cách nào vui vẻ.
Y muốn cho ta hạnh phúc, ta sẽ không thống khổ.
Y muốn đi,ta không thể cự tuyệt, ngay cả quyền giữ lại cũng không có.
Ta nhìn chăm chú vào y, ta hận không thể đem y từng đao từng đao khắc vào trong lòng, dù ngực máu tươi lâm ly cũng không tiếc, vì ta biết đây là lần cuối cùng được gặp y. Có thể là ta im lặng quá lâu, y rốt cục ngẩng đầu nhìn ta, đây là lần đầu sau khi y khôi phục trí nhớ chịu nhìn ta, ta nhìn y một lát rồi khẽ nhắm lại đôi mắt.
Ánh mắt y thật xinh đẹp, bất kể bên trong chất chứa là lạnh lùng, là cừu hận, hay là lạnh nhạt, ta đều không thể không động tâm, cũng không thể dời đi tầm mắt. Nhưng lần này ta phải nhắm mắt lại, vành mắt nóng rát cơ hồ khiến ta chịu không nổi.
Ta không thể nhìn y nữa, nhìn thêm một lần ta sẽ lộ ra hết bản chất chiếm đoạt lẫn dục vọng ẩn sâu bên trong, mà ta cũng không thể làm như vậy. Ta hỏi hắn trước kia ngươi có từng động tâm với mình không?
Y biết ta nói trước kia là lúc nào, y trầm tư chốc lát, sau đó nói, năm ấy tại lễ hoa đăng, Ngũ trảo Đoàn Long vô cùng rạng ngời xinh đẹp. Ta hiểu y thật ra vẫn rất thiện lương, nếu không chịu tổn thương quá nhiều hẳn sẽ nguyện ý.
Y hỏi ta: Vô Song công tử còn trong cung hay không?
Ta nói, hai năm trước đã cho bọn họ xuất cung.
Y bỗng nhiên ngửa đầi cười, nói ta thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại trước kia, bọn họ nhất định không thể sống. Thay đổi rồi thì thế nào, người muốn giữ lại không giữ được.
Thanh âm của ta trong đại điện rộng lớn nghe thê lương vô cùng.
Ta đã nói: “Ngươi đi đi, sùng lăng, biên quan, đại mạc mênh mông, Giang Nam kiều diễm, ngươi thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
Y nhìn ta chằm chằm, không nói một lời. Mà y nhìn càng lâu ta lại càng đau đớn, thanh âm cũng ngày càng nhỏ.
Ta nói: “Mang Lăng Diễm đi cùng, đứa bé kia thật tâm thích ngươi.”
Y gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài.
Ta ngồi ngay ngắn trên vị trí cao ngất, nhìn bóng lưng y rời đi, nội tâm như cỏ hoang mọc thành bụi, ta cảm thấy mình già thật rồi.