Hoàng đế cúi đầu ngửi ngửi mùi vị trên người Tề Điềm, trên người Tề Điềm lúc nào có một loại mùi thơm tương tự Tiểu Mễ, chỉ có rất gần mới có thể ngửi thấy được.
“Trẫm phong ngươi làm sách Lâm xá nhân, ngày mai theo trẫm đến ngự thư phòng đi.”
Hoàng đế nghĩ đến hạ chiếu lệnh này tất cả đến từ Mạnh Thái Phó xế chiều can gián nói, không có thân phận ở thâm cung cuối cùng vẫn không đúng, còn ở suốt trong cung nửa năm lại không bị quan viên phát hiện chỉ có thể chứng minh nội thị bên cạnh hoàng đế kính miệngn hưng trải qua một khoảng thời gian dài những quan kia sớm muộn cũng biết, đến lúc đó giấy không gói được lửa sẽ rất phiền phức. Cho nên hoàng đế đầu óc vừa chuyển đã nghĩ ra chủ ý này.
Đôi môi Tề Điềm khẽ nhúc nhích như muốn mở miệng. Hoàng đế ngăn cản câu chuyện, nói tiếp: “Công văn đã đưa đến Tề Quát phủ tướng quân, mẫu thân của ngươi thấy nhất định cao hứng.”
Lúc này Tề Điềm vẫn nhìn chằm chằm hoàng đế không nói lời nào. Đôi mắt này đã từng hàm chứa xấu hổ, hàm chứa phẫn giận, hàm chứa bi thương, dù thời điểm không tâm tình lại như mặt hồ thu thủy yên lặng mà thanh tao, không giống hiện tại hàm chứa băng không chết rét người không thể.
May là như thế, hoàng đế do dự một chút vẫn cúi người kề môi muốn hôn. Tề Điềm sóng mắt vừa động, trong mắt bỗng nhiên lóe lên tia chán ghét.
Hoàng đế bị hụt không những không giận mà đưa tay xoa xoa mái tóc Tề Điềm, nói: “Biết Mạnh Nguyên chứ?Năm tuổi thuộc làu cổ văn, mười ba thi đậu trạng nguyên có danh xưng “Mạnh Mĩ Nhiêm”, ông ta là thái phó trẫm, sáng mai muốn gặp ngươi đấy.”
……
Sáng sớm, mới vừa qua khỏi giờ dần, Tề Điềm đã thức dậy, y mặc y phục hoàng đế bên cạnh cũng đã tỉnh.
Hoàng đế vốn không thích dậy muộn ngược lại hắn thích dậy sớm, trước kia là vì học luyện cỡi ngựa bắn cung, sau lại dưỡng thành thói quen. Chỉ ở mấy ngày Tề Điềm mới vừa thanh tĩnh không rõ sợ ầm ĩ y hay tham nhìn dung nhan an tĩnh khó được mới dậy muộn một chút.
Từ ngày Tề Điềm thanh tĩnh liền nằm trên long sàng chánh điện Đông Noãn Các. Không phải Tề Điềm không giãy dụa phản kháng nhưng hoàng đế cảm thấy vấn đề này là nguyên tắc thật lớn giống như mỗi ngày phải vào triều, xử lý chánh sự 《 thánh huấn 》,《 thực lục 》 làm gương, hai tổ chế kia không thể dao động giống như Tề Điềm nằm ngủ trên long sàng là sự thật.
Ngoài ra, có thể sủng Tề Điềm, có thể dụ ngọt, duy chỉ có điểm này hoàng đế không chút nhượng bộ. Đừng xem hoàng đế bên ngoài nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trên thực tế rất yếu ớt, hắn chưa nói nguyên nhân cùng người ngoài nào, lúc Tề Điềm chịu “Thủy Hình” tiếng gào thét thê lương đó quanh quẩn bên tai hắn mãi không tiêu tan, chỉ có ôm người này mới ngủ được an ổn, nghe hô hấp nhẹ nhàng của y mới có thể an tâm. Cho dù buổi tối Tề Điềm len lén nghiêng người cố gắng tránh né, một khi phát hiện hoàng đế lập tức không chút do dự bắt trở về trong ngực.
Đối với đám nội thị sáng sớm đến phụng dưỡng mà nói trong khoảng thời gian này rất quỷ dị. Tề Điềm đứng ở một bên tự mình mặc y phục, rửa mặt còn bên kia bốn nội thị quay quanh hoàng đế nào giúp mặc y phục, buộc tóc..v.v..Mặc xong Tề Điềm ra điện đi đến tiểu tẩm thất dùng thiện, hoàng đế thì tại chánh điện dùng thiện. Mà nội thị luyện đến cảnh giới không sợ hãi cũng ngẩn người, dò xét hoàng đế không nổi giận mới an tâm tiếp tục làm công việc. Dùng thiện xong hoàng đế đưa theo Tề Điềm đến ngự thư phòng.
Bắt đầu cuộc sống xá nhân lục phẩm, chịu trách nhiệm ở ngự thư phòng chỉnh sửa công văn các loại. Thái Phó hôm nay vào cung, hoàng đế cảm thấy vô luận thế nào người này cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Suy nghĩ một lát, quyết định phái người lấy đến bình phong hoàng bát phiến ngăn cách tạo ra một gian phòng nhỏ cho Tề Điềm ngồi bên trong. Mới vừa an trí tốt lại cảm thấy như vậy không lớn thỏa đáng đang muốn sắp xếp lại thì Phụng An tới thông bẩm Mạnh Thái Phó cầu kiến.
Mạnh Nguyên vóc người cao bảy thước tám tấc, cẩm bào khương hoàng vân, sảng lãng trong suốt như luồng gió trên bầu trời. Mạnh Nguyên hành lễ, hoàng đế phát tay, y cẩn thận ngồi xuống.
Nội thị tiến lên dâng trà Tề Điềm nãy giờ giữ vững trầm mặc bỗng nhiên cất tiếng nói: “Để cho ta.”
Dứt lời từ trong tay nội thị nhận lấy chung trà kim đào sắc, dâng đến mặt trước Mạnh Nguyên, thần thái kính cẩn nói: “Thái Phó, xin dùng trà.”
Mạnh Nguyên hớn hở nhận lấy, uống một hớp rồi đánh giá Tề Điềm: “Đôi mắt này cùng gia gia của ngươi đúng là cùng một khuôn khắc ra a.”
Lần này đến phiên hoàng đế giật mình hỏi: “Thái Phó, các ngươi biết nhau?”
Mạnh nguyên gật đầu nói: “Thần cùng Tề công tử từng gặp mặt một lần.”
“Thái Phó như thế nào biết nha?” Hoàng đế nhất thời nổi lên hăng hái.
Mạnh Nguyên nhìn Tề Điềm rồi hắng giọng nói: “Chỉ là chuyện cũ, không biết Tề công tử có còn nhớ hay không thôi?”
Tề Điềm lông mày cụp xuống: “Đúng là chuyện cũ mà thôi, Thái Phó cứ nói đừng ngại.”
Mạnh Nguyên vuốt bộ râu đẹp, đôi mắt nhấp nháy thần quang rơi vào hồi ức kể lại ” Một ngày vào mười mấy năm trước, ta ở phủ tướng quân cùng Tề Tân thưởng sen, bỗng nhiên có nha hoàn đến báo nói tiểu nhi tử Tề Quát vào phủ. Tiểu nhi tử Tề Quát quanh năm sống bên ngoài phủ được giữ kín không nói ra, sau Tề Tân biết được mới đem hài tử đưa về phủ. Hôm đó vừa lúc ngày tiểu nhi tử vào phủ đệ. Dung mạo đứa bé này phấn điêu ngọc mài, ghim hai tóc để chỏm, đôi mắt đen lúng liếng chỉ nhìn chằm chằm chứ không nói chuyện. Lúc ấy đứa nhỏ này còn chưa vào tổ tịch, ngay cả tên cũng không có, Tề Tân liền hỏi ta nên đặt tên gì mới tốt.”
“Thái Phó nói *Bạch lộ yên phân quang đích đích, vi liên phong định thúy điềm điềm*.Không bằng gọi Tề Điềm đi, cả đời thuận buồm xuôi gió, không gặp sóng gió, huống chi vế sau”Tà huy canh lạc tây sơn ảnh, thiên bộ hồng kiều khí tượng kiêm” lại có ý điềm tốt.” Đứng ở một bên Tề Điềm đón ý tiếp lời.
Mạnh Nguyên nghe mà giật mình, nhìn về phía Tề Điềm: “Ngươi lúc đó bất quá chỉ bốn năm tuổi làm sao nhớ được?”
“Tề Điềm không dám quên Thái Phó đã ban tên.”
Mạnh Nguyên vui vẻ xúc động nói ” Trí nhớ của ngươi không thua gì ta năm đó.”
Nói xong, Mạnh nguyên trầm mặc, nói tiếp: “Tề Điềm, ta và ngươi xem như cũng hữu duyên, mặc dù ta quen thân cùng gia gia ngươi nhưng nhỏ hơn hắn mười năm, ngươi có nguyện ý gọi ta một tiếng nghĩa phụ?”
Đến nay Mạnh Nguyên vẫn một thân một mình chưa lập gia đình, mặc dù ôn văn hữu lễ đối đãi người lại rất rộng lượng bao dung nhưng quen biết lâu sẽ dễ nhận ra hắn là người kêu ngạo không tùy ý kết thân. Hiện tại lại muốn Tề Điềm nhận hắn làm nghĩa phụ quả thật làm hoàng đế cảm thấy ngoài ý muốn.
Tề Điềm sắc mặt ánh lên vui mừng lại cưỡng chế bất ti bất kháng hành đại lễ, nói: “Nghĩa phụ tại thượng, xin nhận Tề Điềm một lạy.”
Mạnh Nguyên hết sức hài lòng, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội không biết tạo hình vật phẩm trang sức gì lại bóng loáng ôn nhuận, hẳn là người giữ ngọc thường cầm trong tay vuốt nhẹ. Mạnh Nguyên nói: “Miếng ngọc bội này tuy không đáng giá nhưng ta vẫn coi như trân bảo, hiện tại ta đem nó tặng cho con xem như lễ ra mắt vậy.”
Tề Điềm hai tay nhận lấy ngọc,cẩn thận cất kỹ, biểu tìnhlúng túng ấp úng nói: “Nghĩa phụ, trong người Tề Điềm hiện tại không có đồ gì có thể cho ngài...... ”
Khóe miệng Mạnh Nguyên mang theo nụ cười, nói: “Hết cách, con chỉ cần nhớ rõ ngày khác nghĩa phụ có việc cần giúp chỉ cần con đáp ứng là đủ.”
Đôi môi Tề Điềm khẽ vểnh lên, gật đầu nói: “Nghĩa phụ xin yên tâm.”
Mạnh Nguyên lại nói: “Ta tức là nghĩa phụ của con, sau này nếu có người khi dễ con, con nhất định phải nói ta biết.”Ánh mắt Mạnh nguyên như có như không quét qua hoàng đế, lại nói: “Con cũng giống như gia gia mình có chuyện gì cũng giấu trong lòng, ai cũng không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì”
Tề Điềm chỉ cong khóe miệng,không nói tiếp.
“Có bằng lòng theo ta độc thư chứ?”
Tề Điềm ngẩn ngơ, tiếp theo ngượng ngùng mở miệng: “Tề Điềm thô chất ngu dốt, sợ rằng sẽ làm nghĩa phụ thất vọng.”
“Đài hoa như tiểu mễ cũng học mẫu đơn khai mở. Không nên gấp, ta trước phân ra nhóm thư để con đọc, con cứ từ từ xem.” Mạnh Nguyên ý vị thâm trường nhìn Tề Điềm: “Lập thân hành đạo danh vu hậu thế, phụ mẫu con cũng vinh hiển thay, chẳng lẽ con không vui?”
Hoàng đế cảm giác Mạnh Thái Phó có phần nhiệt tình quá mức, trong đầu bất giác xẹt qua ý nghĩ lo lắng, hôm nay hắn cứ cho Mạnh Thái Phó thấy Tề Điềm sẽ trách y mị hoặc chủ thượng, dĩ sắc sự quân, cho nên mới sáng sớm mang theo Tề Điềm tới giả vờ giả vịt.
Hiện tại nhìn một già một trẻ, một mài mực đều đặn, một trải giấy lấy nghiêng mực, hoàng đế cảm giác bản thân trở thành người bắc cầu xây đường cho người ta.