Ngày hôm sau, Ngô Tang vẫn vào cung như thường lệ. Nội thị vừa thấy y đến, trên mặt lập tức ánh vẻ niềm nở, nhanh chân đưa y vào trong. Ngô Tang lại lắc đầu nhã nhặn từ chối, biểu tình nghiêm túc đứng bên ngoài noãn các chờ Lăng Diễm.
Nội thị không dám cứng rắn ép y đi vào, đành phải vội vàng thông bẩm hoàng đế. Một đêm không chợp mắt hoàng đế dường như nhảy khỏi bàn dài, đi tại chỗ vài vòng, lại xem xét bản thân trong gương đồng một chút rồi mới hướng ngoài điện đi tới.
Ngoài điện, Ngô Tang cúi thấp đầu xuống, trên người tỏa ra thứ xa cách khôn muốn người khác quấy nhiễu. Hoàng đế đợi bản thân tĩnh tâm trở lại mới đi qua. Ngô Tang nghe được tiếng động, lông mi run lên, dư quang quét đến vạt áo hoàng sắc, tiếp theo quỳ xuống hành lễ: “Thần Ngô Tang bái kiến bệ hạ.”
Quân thần hành lễ vốn chính là cách biểu hiện sự thần phục với đế vương, giờ phút này trong mắt hoàng đế lại cảm thấy xa lạ đến mức không thể xa hơn.
Hoàng đế đưa tay kéo lấy Ngô Tang, ôn nhu nói: “Mau đứng lên, mặc dù hiện tại đang đầu mùa xuân, mặt đất vẫn còn rất lạnh đấy.”
Ngô Tang không để lại dấu vết rụt tay lại, đứng lên, nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Bàn tay hoàng đế chậm rãi thu về, xem như không có việc gì nói: “Dùng điểm tâm chưa?” Sợ y cự tuyệt, bèn bổ sung thêm: “Trẫm vẫn chưa dùng, cùng trẫm dùng một chút ——”
“Thần đã dùng ạ.”
Nhìn Ngô Tang tỏ thái độ hờ hững cùng xa cách, trái tim hoàng đế như bị ngâm vào nước nóng, rát buốt không thôi, rồi lại phải làm như không thèm để ý: “Ừ. Vậy thì tốt.”
“Thái Phó!” Thanh âm trẻ con từ trong điện truyền đến. Thì ra Lăng Diễm đã mặc chỉnh tề đi ra. Nhìn thấy Lăng Diễm đi tới, băng sương trên mặt Ngô Tang phảng phất hòa tan chút ít, nở nụ cười ấm áp: “Tiểu điện hạ xong chưa?”
“Tốt lắm.” Lăng Diễm gật cái đầu nhỏ của nó một cái, rồi cẩn thận thăm dò Ngô Tang, nói: “Thái Phó tối hôm qua cũng ngủ không ngon sao?”
Ngô Tang sửng sốt, lắc đầu phủ nhận: “Không có, thần ngủ rất ngon.”
“Vậy tại sao dưới mắt có quần thâm?” Lăng Diễm hoài nghi lẩm bẩm, tiếp nửa bực dọc kể tội: “Phụ vương đêm qua không ngủ, làm nhi thần cũng ngủ không ngon.”
Ngô Tang thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ, Lưu tướng quân đang chờ ngài.”
Đợi đến khi Ngô Tang rời đi, nội thị mới cẩn thận mở miệng: “Bệ hạ, để nô tài hầu hạ ngài dùng điểm tâm?”
Nội thị lại đợi một lát, thấy hoàng đế không nói lời nào, thật nhanh ngẩng đầu nhìn một cái. Ánh mắt hoàng đế vẫn đuổi theo bóng người Ngô Tang rời đi, con ngươi ngày thường uy nghiêm độc đoán toát ra yếu ớt chua chát. Nội thị không dám nói nhiều, ngậm miệng lặng lẽ thối lui ra ngoài.
“Ngô Tang, đây là chỉ thảo diệp lần trước ngươi nói sư nương muốn tìm, chỉ có trên núi Phân Lan kinh giao mới có. Trẫm sai người tìm được rồi đây này.”
“Không cần đâu, bệ hạ, sư huynh thần lần trước đã tìm được gửi cho sư nương.”
“Ngô Tang, ngự thiện phòng mới chế biến ra mấy loại cao điểm mới, ngươi thích đồ ngọt, tới nếm thử xem.”
“Đa tạ bệ hạ, hôm nay thần có hẹn với Lễ bộ tham tán, cũng sắp đi rồi.”
“Ngô Tang, đây là mấy bộ y phục Thường Ti phòng dựa trên khổ người của ngươi may thành, ngươi tới thử xem nào.”
“Bệ hạ, tơ dệt nước Thụ chỉ có người trong hoàng gia mới được sử dụng, thần không thể nhận.”
“Ngô Tang, sắc trời không còn sớm, không bằng ngủ lại chỗ này đi.” Hoàng đế nhẹ giọng muốn giữ lại.
Ngô Tang đứng dậy, mí mắt cũng không nhấc lên, hành lễ, nói: “Đa tạ bệ hạ ưu ái, ngoại thần ngủ lại nội cung không hợp lễ nghĩ.” Ngô Tang ngừng một chút, lại nói tiếp: “Thần dĩ vãng làm việc không phân cao thấp, được sủng mà kiêu, xin bệ hạ thứ tội.”
Làm việc không phân cao thấp, được sủng mà kiêu, trẫm thật hi vọng ngươi được như vậy.Đối mặt Ngô Tang một lần lại một lần cự tuyệt, hoàng đế rõ ràng đã đau đến ngực muốn rớm máu nhưng vẫn làm bộ như khoan hậu, gật đầu nói: “Được, sắc trời đã trễ, để Phụng An tiễn ngươi.”
Phụng An cầm phong đăng tam sắc lưu li đưa Ngô Tang xuất cung. Khí trời gần đây thay đổi thất thường, mới hôm qua lại đổ một trận mưa, nên mặt đất đặc biệt trơn trợt, trên đường Phụng An lảo đảo nhiều lần suýt ngã nhào.
Ngô Tang đi phía sau vội sải bước đến đỡ ông: “Phụng tổng quản, không sao chứ?”
Phụng An đứng thẳng, khoát tay nói: “Lão nô không có gì đáng ngại, phiền Ngô đại nhân rồi.”
Phụng An lại tiếp tục cằn nhằn dai dẩm: “Đã lớn tuổi rồi, thể cốt cũng không bằng lúc trước, mỗi khi mưa xuống các khớp xương sẽ đau.”
Ngô Tang nghe được mở miệng: “Ngô Tang trước kia từng bị gãy khớp xương, sư nương thoa cho ta một loại thuốc mỡ, mất nửa năm mới có thể đứng lên. Thuốc này giúp hợp cốt sinh cơ, công dụng rất tốt, ngày mai ta sẽ mang vào cung cho tổng quản.”
Phụng An ngừng lại cước bộ, đứng im tại chỗ. Ngô Tang đi phía sau ông mãi miết nói chuyện thiếu chút nữa cũng đụng vào.
“Ngô đại nhân.” Phụng An xoay người lại “Ngài đối với một lão nô còn quan tâm như vậy, vì sao lại luôn lạnh nhạt với bệ hạ?”
“Phụng tổng quản, chuyện này không giống——”
“Chuyện giữa bệ hạ cùng Ngô đại nhân làm nô tài vốn không nên xen vào, nhưng lão nô đã hầu hạ bệ hạ nhiều năm, không dám mạo phạm phỏng đoán thánh tâm nhưng thấy được bệ hạ đối với Ngô đại nhân rất tốt, lão nô chưa từng thấy qua ngài ấy tốt với ai như vậy cả.”
Phụng An hạ thấp giọng thêm một nấc: “Ngô đại nhân không chú ý tới sao, mỗi lần bệ hạ cùng ngài dùng bữa chung, chỉ cần đại nhân chau mày, ánh mắt bệ hạ sẽ có chút rối loạn. Trên bàn phàm là món ăn đại nhân gắp không quá ba lần, ngày thứ hai sẽ không thấy nửa, đúng không?”
Ngô Tang chỉ nhìn chằm chằm Phụng An, đôi mắt xếch trong bóng đêm sáng rực như sao.
Ngay lập tức, Phụng An xoay người lại, tiếp tục dẫn đường đi về phía trước. Miệng lẩm bẩm như tự nói với bản thân: “Lão nô biết Ngô đại nhân nhìn thấy bức họa trong phòng bệ hạ cảm thấy không vui. Nhưng bệ hạ dù sao cũng là vua của một nước, Ngô đại nhân lúc nào cũng lãng tránh bệ hạ, đám nô tài cũng nhìn ra, chẳng lẽ bệ hạ lại không biết. Huống chi nỗi khổ tâm của bậc quân vương e rằng còn nhiều hơn chúng ta. Bức họa là chết, Ngô đại nhân thông minh biết nhìn xa trông rộng, bệ hạ đối với ngài dụng tâm thế nào chẵng lẽ ngài nhìn không ra?”
Ngô Tang cảm thấy màn trước mắt có chút quen thuộc dường như đã từng xảy ra rất lâu, từng có một người thay người khác cầu tình, hình ảnh mơ hồ chồng điệp lên nhau mờ mờ ảo ảo phân không ra đâu là thật đâu là ảo.
Đang cúi đầu suy tư lại nghe thấy thanh âm Phụng An: “Ngô đại nhân, đã đến cửa cung, nô tài chỉ có thể đưa ngài đến đây.”
“Bệ hạ, di huấn của gia mẫu, nam nhi bảy thước quyết không làm luyến sủng!”
“Thiên vân địa thủy làm chứng, Tề Điềm ta hôm nay thề tại nơi đây, kiếp sau còn có kiếp sau nửa nếu còn gặp lại Lăng Ngũ, thà rằng vĩnh đọa súc sinh!”
“Bệ hạ, thần muốn không phải là luyến sủng!”
“Không, không, đừng mà!” Hoàng đế sợ hãi gào thét thảm thiết, giật mình thoát khỏi cơn ác mộng. Cơn ác mộng biến mất đã lâu, nay lại lần nửa xuất hiện, giày vò tinh thần hắn. Mồ hôi lạnh rơi xuống ướt đẫm cả vạt áo.
Nhận lấy khăn lông nội thị đưa tới, phát hiện nội thị ở bên cạnh không ngừng run rẩy, không còn tâm tình phát tác, phất tay bảo bọn họ lui ra ngoài. Nội thị như được đại xá nhanh chóng rời đi.
Đầu ngón tay hoàng đế lướt qua mặt gối tơ vàng ngũ phúc như ý. Mềm mại đàn hồi, mười mấy ngày trước Ngô Tang còn gối lên nó, nằm bên người hắn yên giấc, mái tóc đen dài xõa tung, nhắm mắt ngủ ngon không hề đề phòng, cũng không phân cấp quân thần, khóe miệng khẽ nhếch lên như đứa trẻ vô tội. Hoàng đế không nhịn được đưa tay ôm lấy gối, tham lam hít hà mùi thơm trên đó. Bên tai vanh vãnh thanh âm Ngô Tang mang theo tức giận cùng bị nhục nhã.
Bệ hạ, thần muốn không phải là luyến sủng!
Bệ hạ, thần muốn không phải là luyến sủng!
Hoàng đế thở dài, nằm lại trên giường, vị quân vương mưu thao võ lược bình định trị quốc, giờ phút này lại hết đường xoay sở