Một lát sau, Phụng An đi vào: “Bệ hạ, Ngô Tang được Tống Thư đưa đi rồi ạ.”Dứt lời, Phụng An đưa mắt nhìn hoàng đế thất vọng cau mày, do dự một lát lại nói: “Lão nô còn nghe Ngô Tang nói ngày mai sẽ trở về Tây Dương......”
Nghe thế, hoàng đế giật mình sực tỉnh, nén xuống cảm giác mất mác,trầm tư chốc lát, ra lệnh: “Truyền Lăng Uý.”
Phụng An mới vừa đi mấy bước lại nghe hoàng đế gọi ông, lời nói rít từ kẽ răng mà ra: “Bảo Bàn Hổ đi truyền! Nhất định phải đưa Lăng Uý đến đây cho trẫm!”
Bữa tiệc thiết yến các tiến sĩ vừa kết thúc, Lục vương vẫn chưa xuất cung, rất nhanh bị Bàn Hổ mang tới. Lục vương đã ngà ngà say, vào điện liền ngã ngồi xuống vừa kéo cổ áo vừa gọi nội thị bưng trà lên cho y.
“Lăng Úy, đệ cho rằng năm ngày tư quá ngắn lắm đúng không?” Hoàng đế biểu tình không vui, không còn bộ dáng ôn hòa nhàn nhã như ở bữa tiệc chiêu đãi các tiến sĩ.
“Hoàng huynh, không lẽ huynh muốn trị tội đệ.” Lục vương nhận lấy chung trà nội thị đưa tới, uống một hớp, nói: “Hôm đó thần đệ đã bảo Trương Độn Tuyết nói với huynh trạng nguyên này đổi không được còn gì.”
“Đệ không nói người đó là Tề Điềm!” Hoàng đế gằng lên giọng không vui xen lẫn phiền não, tiếp theo bổ sung thêm: “Đệ nhìn thấy y hẳn nên báo trước với trẫm!”
“Hoàng huynh, y không phải Tề Điềm, y là Ngô Tang, bảo thần đệ nói thế nào với huynh đây.” Lục vương biểu tình vô tội đáp.
Hoàng đế hai mắt nheo lại, không nghe lời Lăng Uý, thong thả nói: “Xem ra đệ chê Ninh Tư Tu quá rỗi rãnh đúng không.”Hoàng đế có tử huyệt đương nhiên Lăng Úy không phải không có nhược điểm.
Quả nhiên chỉ mới nhắc đến cái tên này, Lăng Úy liền biến sắc không còn vẻ đùa giỡn ngày thường, nghiêm mặt nói: “Hoàng huynh, hắn không những là thần tử của huynh mà còn thay huynh bảo vệ biên cương không sợ không lo, huynh không nên giả công tể tư chứ.”Hoàng đế nhìn chằm chằm Lăng Úy yên lặng không nói.
Bỗng nhiên Lăng Úy gào lên một tiếng quái dị, hai tay ôm lấy đầu, theo thứ tự nói ra hết những gì mình biết: “Thần đệ chỉ biết Ngô Tang này là nhân sĩ Tây Dương, sư phụ của y là Lăng Ba Thanh Vân _Tô Viễn Tử, sư mẫu là Hồi Hồn Thánh Thủ _Yên Vân Thủy, y còn có một sư huynh chính là cái tên Tống Thư đỗ Võ trạng nguyên. Bọn họ hiện đang ngụ tại khách *** Mậu Bao trên đường Hồ Lô.”
Lăng Úy liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, lại nói: “Buổi trưa hôm nay, y đã nói với đệ, có được danh tiến sĩ y có thể trở về Tây Dương làm lão sư dạy các em nhỏ.”
“Giữ y lại!” Hoàng đế mở miệng, giọng nói gấp rút hoàn toàn không còn nhàn nhã như ngày thường: “Đệ cứ nói với y, đệ đã cầu trẫm cho y ở lại!”
Lục vương tò mò, khom người nói: “Thế hoàng huynh an bài y làm chức gì?”
“Môn Hạ Thư Tả thị lang.”
Lục vương trầm tư một chút, sau đó vỗ tay khen ngợi: “Hoàng huynh, huynh tính toán thật chu đáo nha!”
Môn Hạ Thư Tả thị lang chủ yếu chịu trách nhiệm phần văn thư giúp truyền đạt tấu chương, một công việc béo bở không chỉ một người mà mọi người đều muốn tranh ngồi vào, tuy chức quan nhìn bên ngoài trông thấy rất tầm thường, thật ra tấu chương phải qua y kiểm định xem xét rồi mới đưa đến trước mắt hoàng đế cũng có thể xem như một nửa cận thần thiên tử.
Hoàng đế đưa ra quyết định lần này hoàn toàn không đẩy Ngô Tang đến đầu ngọn gió đồng thời có thể thuận tiện thân cận Ngô Tang. Dụng tâm có thể nói tỉ mỉ chu đáo.
“Chẳng qua hoàng huynh à, huynh tính dùng cách gì để ngăn miệng đám đại thần kia đây?”Đại Đức từ trước đến nay chưa từng có tục lệ người đứng cuối tiến sĩ mà vẫn có thể phong quan.
Hoàng đế khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, nói: “Có Lục vương tiến cử lại là nhân tài giỏi giang, trẫm có thể không đồng ý à?”
Hoàng đế nghiêng đầu sang nơi khác, nụ cười thản nhiên trên môi lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Trẫm muốn phong quan cho ai bọn họ dám nói chắc, người nào nhiều lời trẫm sẽ lột da kẻ đó!”
Đổi lại đám triều thần vừa thấy biểu tình lành lạnh của hoàng đế đã hồn vía lên mây, cả người toát đầy mồ hôi lạnh. Lục vương biết hoàng đế có việc cầu y, con ngươi vừa chuyển, cả gan nói: “Hoàng huynh có việc thần đệ đương nhiên nguyện ý giúp huynh dàn xếp. Chẳng qua biên quan giờ đang chịu cái lạnh khắc nghiệt, cỏ còn khó mọc nói chi con người, xin hỏi hoàng huynh định lúc nào ban lệnh triệu hồi bọn người canh giữ biên quan trở về kinh thành, có thể bảo bọn họ luyện tập tại kinh thành?”
Hoàng đế cau mày: “Không phải tại ta, nhiều lần trở về kinh báo cáo công tác hắn đều viện cờ nhờ người khác đi thay rõ ràng hắn không muốn trở về kinh, đáng lý nên trách phạt nhưng vì nể mặt đệ cho nên không trị tội hắn.” Hoàng đế khó xử quay sang nhìn Lăng Úy: “Đệ rốt cuộc đã làm gì khiến hắn thà rằng ở nơi đất khô đá sỏi cũng không chịu trở về kinh?”
Lăng Ủy ủ rũ cụp đầu xuống, biểu tình chán nản lại chẳng chịu nói. Ánh mắt hoàng đế nhìn thấu tất cả, nói tiếp: “Nếu như đệ thật muốn hắn trở lại, trẫm có thể ban khẩu dụ cũng có thể dùng sức mạnh bắt hắn trở về.”
Bất đắc dĩ Lăng Ứy thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thôi được, thôi được, thần đệ giúp hoàng huynh an bài mọi việc, chuyện ban nãy huynh đừng để tâm, thần đệ không xin phần ân điển này cho Ninh Tu Tư nữa.”
“Lăng Úy!” Hoàng đế gọi Lục vương gần ra khỏi điện, sắc mặt ánh lên lo lắng lẫn hối hận, ánh mắt lại sáng quắc như đem bảo bối giao của mình giao vào tay Lăng Uý, lẩm bẩm nói: “Ngàn vạn đừng để y rời đi......”
cả tiến sĩ đều phải tham gia, không được phép vắng mặt.”