Từ trước đến nay nàng luôn tận dụng sắc đẹp của mình, từ ngày đầu tiên tiến cung đã khiến Lý Cảnh Hòa thần hồn điên đảo, hàng đêm ở lại, địa vị cũng tăng vọt, không đầy một tháng đã được phong phi.
Có lẽ chuyện trong mơ là chỉ dẫn, cho nên nàng không còn dựa theo chỉ thị của ca ca là dao cùn cắt thịt, chờ Lý Cảnh Hòa chậm rãi bị chất độc ăn mòn, mà ngay từ đầu đã tăng liều lượng. Vậy nên mỗi chỗ nàng thướt tha đi ngang qua đều sẽ bị bám mùi hoa ánh trăng, làm cho Lý Cảnh Hòa trầm mê trong đó, thậm chí các phi tần trong hậu cung cũng tìm kiếm loại hương hoa này, ý đồ bắt chước để lọt vào mắt xanh của Lý Cảnh Hòa.
Lô Vãn không cho các nàng cơ hội này. Phấn hoa ánh trăng là do nàng tỉ mỉ điều chế, người khác tuyệt đối không thể bắt chước được. Hơn nữa nàng còn để Lê Nô tìm thêm mấy dược liệu khác để thêm vào dược liệu ban đêm của Lý Cảnh Hòa, ngoại trừ mê hoặc thì còn thêm tính ỷ lại, nếu mấy ngày Lý Cảnh Hòa không đến tìm nàng sẽ cảm thấy bứt rứt.
Cùng lúc này, nàng nhớ tới người cuối cùng ôm mình, Thịnh Tuyết Tản.
Thỉnh thoảng nàng sẽ gặp hắn ở cung yến, hắn luôn âm trầm đứng ở phía sau Hoàng đế, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể lọt vào mắt hắn. Mấy quan viên gặp hắn thì đều không dám làm khó dễ, mà chỉ quay lưng lại nói một câu xúi quẩy.
Lô Vãn nhìn hắn, thân hình cao lớn, ngoài mặc y phục Tây xưởng ra thì khó mà nhận ra hắn là thái giám. Bên hông đeo bội kiếm, cũng không quan tâm đến ý kiến của người xung quanh, mặt như quan ngọc, mắt như Diêm La.
Nhìn ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng chuyển động phật châu dưới tay áo, chuỗi hạt châu được làm từ gỗ đàn hương lá nhỏ, từng hạt nhỏ nhắn mượt mà, chậm rãi trượt giữa các ngón tay hắn. Thịnh Tuyết Tản không nhìn phật châu, cũng không nhìn nàng lấy một lần, chỉ trượt phật châu trên tay, Lô Vãn lại nhìn chằm chằm bàn tay chai sạn của hắn, tự dưng nàng cảm thấy khát nước.
Từ khi Lô Vãn tiến cung tới nay, Lý Cảnh Hòa luôn dẫn theo nàng tới các bữa tiệc lớn nhỏ. Ngay cả gia yến do Thái hậu tổ chức, Lý Cảnh Hòa cũng tùy tiện đi cùng Lô Vãn.
Khi Lô Vãn đến, Lý Cảnh Hòa đang giằng co với Thái hậu. Vừa nhìn trong điện, Hoàng hậu Dư thị ngồi ở phía dưới Thái hậu, bên cạnh là trưởng công chúa. Đối diện là con nối dõi của Lý Cảnh Hòa, vốn là người một nhà vui vẻ hòa thuận, nhưng đầu óc của Lý Cảnh Hòa bị dược phá, nhất định phải thêm một chỗ ngồi cho Lô Vãn. Thái hậu lập tức giận tím mặt, chỉ vào mũi Lý Cảnh Hòa mắng: “Trong mắt Hoàng thượng sợ là không có ai gia ta, một tiện đề tử* tiến cung mà giấu khắp nơi, cũng chưa đến thỉnh an ai gia lấy một lần. Hôm nay thì ngược lại, ngay cả gia yến cũng muốn tham gia. Chi bằng để ai gia lui xuống nhường chỗ của mình cho tiện đề tử này.”
(*)贱蹄子: đồ đĩ đê tiện (dùng để chửi con gái thời xưa)
Lý Cảnh Hòa là Hoàng đế, đương nhiên sẽ rất kiêu ngạo. Mặc dù Thái hậu là thân mẫu của ông ta, nhưng ông ta làm Hoàng đế quá lâu, sớm đã không thể để người khác cưỡi trên đầu mình, hơn nữa Lô Vãn chưa bao giờ làm ông ta khó chịu, dưới sự dẫn dắt có lòng của Lô Vãn, tính tình của Lý Cảnh Hòa càng nóng nảy hơn, lúc này chỉ muốn mời Thái hậu lui xuống.
Lô Vãn lại tiến lên một bước, cầm tay Lý Cảnh Hòa, nhẹ giọng an ủi: “Hoàng thượng. Hôm nay là gia yến, vốn nên vui vẻ. Thần thiếp có thể được Hoàng Thượng thương xót đã vô cùng vui mừng, lúc này chớ làm hỏng không khí ôn hòa này.” Ánh mắt Lô Vãn dịu dàng, từ trước đến nay nàng luôn biết xem xét thời thế. Nàng chủ động tỏ ra mềm mỏng, chỉ làm cho Lý Cảnh Hòa càng áy náy với nàng hơn, cũng khiến Lý Cảnh Hòa chán ghét Thái hậu và gia quyến.
“Nàng chịu ấm ức rồi.” Lý Cảnh Hòa hơi thở dài, lòng vốn đã phiền não, nhưng được bàn tay nhỏ bé của Lô Vãn nắm lấy thì lập tức tan thành mây khói.
“Đưa Dao phi hồi cung, sau đó mang hộp Đông Châu trong kho đến cung của nàng.” Lý Cảnh Hòa nói với Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản vốn tới báo cáo với Hoàng đế thì bắt kịp đúng thời cơ này, Lý Cảnh Hòa bảo hắn đi đưa, bày tỏ sự quan tâm với Lô Vãn.
Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản một cái, người giống y như trong mơ, cung kính hành lễ.
Sau đó Thái hậu lại tức giận, làm bộ muốn ném chén trà, Hoàng hậu cùng trưởng công chúa an ủi hồi lâu, mới làm bà ta bình tĩnh lại, bữa gia yến này mới có thể tiếp tục cử hành.
Tóm lại là nhạt nhẽo chán phèo. Nhìn người Lý Cảnh Hòa đang ở đây, nhưng thật ra tâm hồn ông ta đã bay theo Lô Vãn. Vẫn là thất công chúa nhỏ tuổi nhất cũng được cưng chiều nhất, nàng ấy đàn tỳ bà khúc mới học trong bữa tiệc mới hơi khiến bầu không khí sôi nổi lên.
Tuy rằng trong lòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng vẫn hòa thuận.
Bên này, Lô Vãn đi theo Thịnh Tuyết Tản vào trong cung.
Lô Vãn vốn ngồi kiệu tới, kiệu dừng ở ngoài cung của Thái hậu.
Vốn Lê Nô cũng đi theo nàng, đang canh giữ kiệu chờ nàng ở ngoài cung, nhưng Lô Vãn vừa nghe Lý Cảnh Hòa bảo Thịnh Tuyết Tản đưa mình về phủ, thì ra hiệu bảo Lê Nô nhanh chóng đuổi người đi.
Ra ngoài cửa cung, chỗ vốn để kiệu của Dao phi giờ phút này đã trống trơn.
“Nương nương, nô tỳ sai kiệu phu khiêng kiệu về.” Lê Nô thấy thế thì nhanh chóng hành lễ, được Lô Vãn cho phép thì chạy chậm rời đi.
Thấy Lê Nô chạy đi, Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản cười nói: “Phiền Thịnh đốc chủ đi với ta một đoạn đường, chờ người trong cung của thiếp thân đến thì có thể ngồi kiệu.”
Thịnh tuyết Tản đương nhiên sẽ không ngồi kiệu, ở trong cung hắn luôn đi bộ. Nếu bây giờ cung nhân của Lô Vãn còn ở đây, vậy cũng là Lô Vãn ngồi kiệu, hắn đi ở phía trước. Mà hiện giờ đi chung với Lô Vãn, với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau.
“Nương nương, mời.” Thịnh Tuyết Tản hành lễ rất cung kính, nhưng không hề nịnh nọt.