“Ta không say. Hầu hết rượu ta đều đổ đi.” Lô Vãn thành thật mà nói, nàng ôm lấy cổ Thịnh Tuyết Tản.
“Ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa.” Thịnh Tuyết Tản nhẹ giọng nói.
Trong mắt Lô Vãn hiện lên vẻ vui mừng, hỏi: “Bây giờ sao?”
Thịnh Tuyết Tản gật đầu, quay sang nhìn Lý Cảnh Hòa đang ngủ trên giường: “Ông ta sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu đúng không?”
Lô Vãn vui vẻ đi tới, không biết nàng bỏ thêm gì nữa, sau đó mới quay lại nói: “Không đâu, ít nhất ông ta phải ngủ đến giờ mão.”
Lượng thuốc gần đây Lô Vãn cho Lý Cảnh Hoà dùng rất lớn, Lý Cảnh Hòa nhìn thì khỏe như vâm vậy thôi, nhưng thật ra rất khó mà duy trì được nữa. Nàng chỉ hy vọng ông ta có thể sống sót đến ngày Lý Hoán Vĩ trở về rồi hãy chết.
Nàng ôm eo Thịnh Tuyết Tản, để Thịnh Tuyết Tản dẫn mình đi từ sau viện đến lâm trường lúc ban ngày.
Hắn chọn một con ngựa đen cao lớn, Thịnh Tuyết Tản đỡ Lô Vãn lên ngựa trước, sau đó hắn xoay người ôm lấy nàng từ phía sau.
Tiếng vó ngựa phi nhanh chạy đến giữa lâm trường. Ở đây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng gặm cỏ vang lên. Trăng tròn treo trên bầu trời, từng cơn gió thổi qua vô cùng dễ chịu.
Lô Vãn dựa vào vòng tay của Thịnh Tuyết Tản, khi ngựa chạy chậm lại, gặm cỏ trong rừng, tâm trạng của nàng cũng thấy rất thoải mái.
“Sau này chúng ta đến thảo nguyên đi.” Lô Vãn đột nhiên nói: “Ta nghe nói ở phương bắc có đồng cỏ, những dân tộc du mục sống ở đó trời sinh tính tình tự do, không có gì ràng buộc.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống trên đồng cỏ, vừa có dê vừa có ngựa, hai ta sẽ sống với nhau cả ngày.”
Thấy Lô Vãn vui vẻ lên kế hoạch cho tương lai, trong lòng Thịnh Tuyết Tản cũng rạo rực, hắn kề sát vào mặt Lô Vãn, thở ra hơi nóng: “Vãn Vãn, dù nàng muốn làm gì thì ta cũng sẽ làm cùng nàng.”
Đôi tình nhân hôn nhau trên lưng ngựa, mặt trăng sáng trong như gương treo cao chiếu rọi những năm tháng dài đằng đẵng.
Hôn hôn, Thịnh Tuyết Tản dùng chân kẹp chặt bụng ngựa, kéo dây cương. Con ngựa được huấn luyện tốt bắt đầu phi nhanh.
Trước khi Lô Vãn kịp hiểu Thịnh Tuyết Tản định làm gì, thì nàng đã cảm nhận được một bàn tay vươn xuống dưới y phục, đầu ngón tay hơi lạnh thăm dò vào bộ phận riêng tư của nàng.
“Đây là… trên lưng ngựa mà.” Lô Vãn có chút xấu hổ, nàng đẩy tay Thịnh Tuyết Tản ra.
Cánh tay Thịnh Tuyết Tản không hề nhúc nhích, ngón tay của hắn thử thăm dò vào một chút, hắn không nhúc nhích, nhưng theo biên độ lắc lư khi ngựa chạy, thì đầu ngón tay của hắn lại không ngừng cọ xát vào nhuỵ hoa của nàng.
“Nhưng mà Vãn Vãn à, ta muốn chạm vào nàng.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Tản quyến rũ câu mất thần trí của nàng.
Lý trí của Lô Vãn lập tức đảo lộn, nàng chỉ nói: “Vậy chàng cho ngựa dừng lại đi.”
Thịnh Tuyết Tản làm theo lời nàng thuần hóa ngựa, vó ngựa đang chạy nhanh dần chậm lại, sau đó bắt đầu bước đi thong thả chậm rãi.
Lợi dụng lúc yên tĩnh, Lô Vãn xoay người lại ngồi đối diện với Thịnh Tuyết Tản, đùi đặt lên đùi Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản một tay đỡ lưng nàng, tay kia tiếp tục đùa nghịch miệng huyệt của nàng.
Sau khi cho hai ngón tay vào, Thịnh Tuyết Tản ôm lấy Lô Vãn, để nàng hôn lung tung lên mặt mình, hắn dùng chân đá vào bụng ngựa, ngựa lại bắt đầu nhanh chóng phi nhanh.
Lô Vãn giật mình, miệng huyệt phía dưới của nàng hơi co rút lại, nhưng khi tốc độ ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Lô Vãn cũng cảm nhận được biên độ làm loạn của bản tay dưới thân cũng càng lúc càng lớn, va chạm hoàn toàn không thể chịu đựng được khiến nàng hơi mất tập trung, nàng yếu ớt ôm lấy Thịnh Tuyết Tản, chỉ biết cầu xin hắn nhanh chóng cho ngựa dừng lại.
Thịnh Tuyết Tản nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lô Vãn, nhìn nàng cầu xin tha thứ nhưng thần trí đã bay xa, hắn chỉ muốn tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng vào lúc này, cũng không cho ngựa dừng lại, mà để âm đ*o của nàng co thắt lại theo mỗi lần lên xuống trên lưng ngựa khi ngựa chạy, hắn ác ý chơi đùa trái phải cái miệng của nàng.
Hai chân Lô Vãn không thể dựa vào yên ngựa, mà ngồi vắt qua giữa hai chân Thịnh Tuyết Tản, hai chân nàng đặt trên hai chân hắn, dưới hông lơ lửng trên không, không có sức lực, nàng chỉ có thể bám chặt vào Thịnh Tuyết Tản.
Bàn tay của Thịnh Tuyết Tản ôm lấy thắt lưng nàng, cánh tay ôm vai và cổ Thịnh Tuyết Tản mang lại cảm giác an toàn cho nàng, nhưng tay kia của Thịnh Tuyết Tản vẫn tiếp tục đùa nghịch, cảm giác không trọng lượng và khoái cảm lần lượt đan xen với nhau, nàng không có lòng dạ nào quan tâm xem con ngựa đã đi được bao xa nữa, nàng chỉ còn cảm nhận được khoái cảm vô tận khiến nàng không thể chịu đựng được.
Mỗi lần ngựa lên xuống đều khiến ngón tay của Thịnh Tuyết Tản đi vào sâu hơn, biên độ đâm rút dứt khoát mạnh mẽ như vậy khiến nàng vô thức ngẩng cổ lên, vài giọt nước mắt sinh lý rơi xuống, dưới ánh trăng nàng giống như một nữ thần bị sỉ nhục mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng sa đọa.
“Vãn Vãn thật thích khóc.” Giọng nói của Thịnh Tuyết Tản khàn khàn: “Phía trên và phía dưới đều thích khóc.”
Hắn thật sự rất thích dáng vẻ này của nàng. Nàng chưa bao giờ nói không với hắn, chỉ cần cầu xin một chút, nàng sẽ luôn thỏa mãn mọi ảo tưởng của hắn.
“Không phải... Còn không phải chàng…” Lô Vãn lại cúi đầu xuống, cọ nước mắt lên cổ áo của Thịnh Tuyết Tản: “Mỗi ngày đều bắt nạt ta sao.”
Thịnh Tuyết Tản áy náy hôn nàng, Lô Vãn bị hôn đến khó mà thở được, nhưng động tác phía dưới chưa từng dừng lại, trước khi ngựa chạy sâu vào rừng, Lô Vãn không thể chịu đựng được nữa. Nàng bóp chặt vai Thịnh Tuyết Tản, thét chói tai rồi bắn ra. Khi nước dâm từ từ chảy ra, tay Thịnh Tuyết Tản cũng rút ra, lướt qua eo nàng, khiến nàng run rẩy không thôi.
Thịnh Tuyết Tản liếm ngón tay mình, sau đó lại hôn nàng, mang theo hương vị của nàng, cùng nàng triền miên.
“Nàng có thích cưỡi ngựa không?” Thịnh Tuyết Tản giúp nàng thắt lại đai lưng.
Lô Vãn khẽ thở hổn hển, khịt mũi, ôm lấy Thịnh Tuyết Tản không nói gì.
Thịnh Tuyết Tản cũng đưa tay vòng qua eo nàng, siết chặt dây cương, xoay ngựa lại: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta về sớm thôi.”
Lô Vãn thấp giọng trả lời, mặc dù Thịnh Tuyết Tản không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, nhưng mỗi lần nhấp nhô lên xuống khi ngựa chạy luôn khiến nàng cảm thấy bên dưới có gì đó rất lạ, bên dưới có nước từ từ chảy ra, làm nàng có chút không kiên nhẫn mà vặn hông.
“Sao vậy, nàng thấy khó chịu ở đâu à?” Lúc này Thịnh Tuyết Tản thế nhưng lại rất thân mật cúi đầu xuống hỏi nàng.
Lô Vãn véo da thịt quanh eo hắn, chỉ nói muốn trở về tắm rửa.
Trong suối nước nóng, Lô Vãn bị Thịnh Tuyết Tản đè lên mép hồ, mỗi khi đầu lưỡi của Thịnh Tuyết Tản nghiền vào rồi mút lấy nhuỵ hoa của nàng đều khiến Lô Vãn không thể chịu được, tiếng rên rỉ cứ tiếng này cao hơn tiếng khác, cuối cùng bắn hết lên mặt Thịnh Tuyết Tản.