• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ôm nhau ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Nửa đêm Lô Vãn miệng khô lưỡi khô tỉnh dậy, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thịnh Tuyết Tản, hắn hiếm khi nào được ngủ yên như này, hiện giờ hắn đang tựa vào cùng một chiếc gối với nàng, bàn tay to lớn khoát lên hông của nàng.

Nàng khẽ xê dịch cơ thể muốn đi lấy nước, nhưng vừa chui ra từ dưới tay hắn, thì Thịnh Tuyết Tản lại dùng lực, ôm chặt nàng vào trong lòng.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của hắn có chút khàn.

“Muốn uống nước.” Lô Vãn không dậy được nên dứt khoát gọi hắn dậy, sau đó bảo Thịnh Tuyết Tản đi lấy nước.

Thịnh Tuyết Tản sờ ấm trà, thấy trà đã nguội. Hắn cầm ấm trà lên ra mở cửa, Lê Nô ở cửa dựa vào một chiếc ghế mềm, đắp chăn mỏng rồi ngủ gật, thấy cửa mở ra, nàng ấy tỉnh dậy hỏi: “Cô gia muốn đun nước sao ạ?” 

“Ngươi đi ngủ đi. Để Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh gác đêm là được.” Thịnh Tuyết Tản đi ngang qua nàng ấy, đi đến bếp lò nhỏ đang đun nước ở phòng bên cạnh.

Lô Vãn thỏa mãn uống hai ly nước, trước khi nàng kịp đưa tay lau đi những giọt nước trên môi, thì Thịnh Tuyết Tản đã hôn nàng, đầu lưỡi của hắn liếm đi vết nước trên môi nàng.

“Nàng còn buồn ngủ không?” Thịnh Tuyết Tản đặt tách trà xuống, nhấc chăn bông lên rồi lên giường ôm nàng.

Lô Vãn tìm được vị trí thoải mái trong lòng hắn, bàn tay của nàng thò vào trong y phục của Thịnh Tuyết Tản, vuốt ve đường cong cơ bắp rõ ràng của hắn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ngày mai Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi, A Tản làm ta cảm thấy rất khó xử.” 

Thịnh Tuyết Tản không hề ngăn cản tay nàng, hắn cứ để nàng vuốt ve lên xuống, hắn hôn lên trán nàng: “Ngày mai có thể phái người nhóm lửa trong viện, việc bày biện xung quanh có thể sẽ mất chút thời gian, đủ cho nàng ngủ.” 

Lô Vãn cười khúc khích, rút tay ra khỏi vạt áo của hắn, nàng cởi thắt lưng có phần lỏng lẻo của hắn ra, sau đó cởi áo khoác, rồi lại tự cởi của mình.

Thân thể nóng bỏng dính chặt vào thân thể có phần lạnh lẽo của hắn, Lô Vãn chen một chân vào giữa hai chân Thịnh Tuyết Tản, chân còn lại vắt ngang eo hắn.

“Lạnh quá.”  Lô Vãn nắm tay hắn, tay của hắn cũng hơi lạnh.

“Nhưng tim ta nóng.” Thịnh Tuyết Tản kéo tay nàng chạm vào vị trí trái tim hắn, để nàng cảm nhận được nhịp tim đang đập của hắn.

Lô Vãn nghiêng người hôn hắn, Thịnh Tuyết Tản đáp lại nụ hôn của nàng, vừa vuốt ve thân thể nàng. Đầu ngón tay có vết chai mỏng vuốt ve làn da mỏng manh của Lô Vãn khiến nàng run lên vì nhạy cảm, cảm thấy thân dưới của mình đã bắt đầu hơi ướt, nàng không nhịn được mà ưỡn eo bụng, hoa huy*t vốn đang cọ trên đùi hắn dần cọ xát lên xuống.

Làm vậy thực ra cũng không giúp ích được gì, nhưng khi Thịnh Tuyết Tản cúi đầu nhìn xuống thì Lô Vãn lại đỏ mặt xấu hổ.

“Vãn Vãn, đừng vội.” Thịnh Tuyết Tản còn thân mật an ủi nàng, nhưng nhìn ý cười trong mắt hắn, Lô Vãn lại cảm thấy hắn muốn làm mấy chuyện xấu.

Quả nhiên, Thịnh Tuyết Tản đột nhiên xoay người lại, lục lọi chiếc hộp mà Lô Vãn giấu ở cuối giường, tìm được hai chiếc kẹp vàng.

Trên chiếc kẹp còn treo một chiếc chuông, làm nàng nhớ lại chuyện lần trước. Hơn nữa, trong những thứ nàng phái người đi chuẩn bị không có thứ như vậy.

Nàng chưa kịp hỏi, thì Thịnh Tuyết Tản đã nhấc chăn bông lên và kẹp chiếc kẹp lên đầu núm vú của nàng.

Có lẽ bên trong có lót da lông, cho nên nàng cũng không cảm thấy đau, mà chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ cần nàng khẽ lắc một cái là chuông lại leng keng vang lên.

Động tác của Thịnh Tuyết Tản lại nhanh hơn, không đợi nàng lên tiếng, hắn đã ôm nàng lật người để nàng nằm ngửa trên giường, hắn nâng hông nàng lên, để phần thân dưới của nàng lơ lửng trên không trung, đối diện với khuôn mặt của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu liếm nơi riêng tư của nàng.

Lô Vãn không thể vùng vậy, mỗi khi nàng ưỡn thắt lưng là nàng có thể nghe thấy âm thanh trên ngực mình, âm thanh này dường như đang muốn nhắc nhở nàng về sự bất thường trên ngực nàng, làm cho nàng nhất thời không biết nên nhìn đi đâu.

Tóc Thịnh Tuyết Tản buông xõa xuống, thỉnh thoảng có lọn tóc cọ vào giữa hai chân khiến nàng có chút ngứa ngáy, nàng muốn khép chân lại, nhưng lại bị Thịnh Tuyết Tản tách ra không chút thương tiếc.

Đầu lưỡi linh hoạt lang thang trong hoa huy*t của nàng, nước dâm chảy ra đều bị hắn nuốt hết, thỉnh thoảng răng nanh của hắn nhẹ nhàng cọ vào âm hộ khiến nàng không khỏi rùng mình.

“A… đừng mà… A Tản.” Lô Vãn cầu xin tha thứ, sắc mặt nàng có chút say mê, bầu ngực của nàng lắc lư, chuông vàng trên núm vú cũng vang lên không ngừng.

Đáp lại là đầu lưỡi của Thịnh Tuyết Tản càng duỗi vào sâu hơn, dạo chơi xung quanh, miệng mút mạnh, ngay cả âm vật cũng bị ngậm lấy, kích thích dưới thân khiến mắt của Lô Vãn chảy ra vài giọt nước mắt, thắt lưng không tự chủ được đung đưa vài lần, sau đó dưới thân phun ra một dòng nước dâm lớn.

Lúc này Thịnh Tuyết Tản mới buông cặp mông bị hắn nâng lên xuống, cuối cùng cũng được nằm xuống giường, Lô Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một bàn tay to lại bắt đầu xoa nắn ngực nàng.

Dưới sự xoa nắn của tay hắn làm tiếng chuông vang lên không ngừng, vang vọng khắp trong điện trống trải.

Một bên Thịnh Tuyết Tản dùng tay nhào nặn, còn bên kia thì cúi người ngậm lấy thịt vú và mút cho đến khi xuất hiện vết đỏ. Những dấu hôn Thịnh Tuyết Tản để lại trên cần cổ mịn màng không lộ ra ngoài y phục của nàng vẫn chưa biến mất, dấu trước còn chưa tiêu, dấu sau đã xuất hiện, cởi y phục ra, trên núm vú, thắt lưng và bụng đều là dấu vết do hắn để lại.

Lô Vãn nghiêng đầu để Thịnh Tuyết Tản chơi đùa, vừa rồi mới bắn một lần, Thịnh Tuyết Tản chưa chơi được vài lần, mà nàng đã cảm thấy bên dưới bắt đầu ẩm ướt.

Bàn tay to lớn của hắn chậm rãi trượt từ đầu núm vú xuống eo và bụng nàng, xoa tròn trên eo nàng làm cơ thể của nàng ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngáy. Lô Vãn cười muốn trốn, nhưng lại không có sức lực để trốn thoát, nàng bằng lòng để Thịnh Tuyết Tản đùa giỡn trong lòng bàn tay, tiếng chuông vang lên không ngừng, tựa như phụ hoạ cách làm của nàng.

Khi ngón tay của hắn thăm dò vào thì bên trong của nàng đã vô cùng ẩm ướt, nhưng vẫn rất chặt. Hai ngón tay của hắn khó khăn lắm mới có thể tiến vào, thì giọng điệu của Lô Vãn cũng lập tức thay đổi.

Thịnh Tuyết Tản biết rõ điểm nhạy cảm của nàng nằm ở đâu, nhưng hắn cố ý trêu chọc nàng, vài lần hắn tránh nơi khiến nàng không thể chịu đựng được nhất, Lô Vãn giống như bị treo lơ lửng trên không trung, không thể đứng dậy cũng không thể cúi xuống, sau vài lần lặp lại, cũng làm nàng cảm thấy khó chịu, nàng hơi nâng nửa người lên, nắm lấy tay anh đặt dưới thân mình.

“Đốc chủ lúc nào cũng cố tình trêu chọc người ta như vậy hết.” Lô Vãn siết chặt lòng bàn tay của Thịnh Tuyết Tản, cảm nhận được nước dâm chảy ra từ hoa huy*t của mình chảy lên tay hai người bọn họ, nhưng nàng vẫn tiếp tục nắm lấy tay hắn, hướng dẫn động tác cho Thịnh Tuyết Tản.

“Vãn Vãn muốn như vậy sao?” Thịnh Tuyết Tản nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hoặc người khác của nàng, sâu xa lại ngầm dung túng nói: “Là như vậy sao?” 

Thịnh Tuyết Tản đột nhiên làm loạn, đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm của nàng, nàng còn muốn ba hoa với Thịnh Tuyết Tản, nhưng lại đột nhiên quên mất lời muốn nói, trong đầu tràn ngập khoái cảm đột ngột ấp đến, nàng ưỡn ẹo một lúc mới nói một câu: “Ưm, A Tản, chậm một chút.” 

Thịnh Tuyết Tản hơi cúi xuống ép nàng nằm ngửa ra lần nữa, động tác tay cũng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng ngoài miệng lại vô tội nói: “Là Vãn Vãn muốn mà, ta cũng chỉ làm theo thôi.” 

Lô Vãn vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhìn chiếc chuông vàng trên ngực lắc lư vì động tác của nàng sau đó vang lên những tiếng leng keng dễ nghe, Thịnh Tuyết Tản hôn lên môi nàng, để nàng bám lấy mình, thè lưỡi tiếp tục hôn sâu.

Tình nồng ý mật, gắn bó như môi và răng. Nhưng dưới tay của Thịnh Tuyết Tản không hề buông lỏng, Lô Vãn cảm thấy hoa huy*t vốn đã vô cùng ẩm ướt và mềm mại của mình đang kẹp chặt lấy ngón tay của Thịnh Tuyết Tản, mỗi lần hắn chạm vào chỗ nhạy cảm của nàng đều khiến nàng run lên, cho đến khi Thịnh Tuyết Tản nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ khóe mắt ngấn lệ của nàng, hắn mới hảo tâm buông tha cho nàng.

Đầu ngón tay ra vào cọ xát điểm nhạy cảm của nàng, chưa được mấy lần nàng lại bắn ra một lần nữa. Nàng ngửa đầu, tê liệt gục xuống giường.

Tóc Lô Vãn xõa sau lưng, nàng có chút kiệt sức nằm xuống, cả người uể oải đến mức không muốn động ngón tay. Thịnh Tuyết Tản mang nước đến lau người và mặc y phục cho nàng, sau đó đút cho nàng uống chút nước, lúc này mới lên giường ôm nàng ngủ.

Hắn nhấc chăn bông lên nằm xuống, Lô Vãn vốn dĩ đã có chút buồn ngủ, nhưng vẫn dịch người về phía hắn, dựa vào lòng hắn rồi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK