Lô Vãn không nhắm mắt lại, nàng ngâm nga một giai điệu dân gian mà hắn không biết tên, Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cố gắng dỗ dành nàng ngủ.
Giọng hát đột nhiên dừng lại, Thịnh Tuyết Tản còn tưởng rằng nàng đã ngủ rồi, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống lại bắt gặp ánh mắt sáng rực đang nhìn mình của Lô Vãn, sau đó nàng nhẹ giọng hỏi: “Thịnh Tuyết Tản, sau khi ta giết Lý Cảnh Hoà, chàng muốn sống ở đâu?”
Bàn tay đang vỗ nhẹ sau lưng nàng của Thịnh Tuyết Tản dừng lại một chút, lúc này hắn mới nhận ra mình chưa từng nghĩ đến nơi mình muốn sống.
“Thịnh Tuyết Tản.” Bởi vì không nghe thấy câu trả lời, cho nên nàng lại hỏi thêm một câu.
“Nàng đi đâu thì ta đều ở bên cạnh nàng.” Thịnh Tuyết Tản nghe thấy mình nói ra lời hứa hẹn như vậy.
Lúc này Lô Vãn mới hài lòng, nàng dụi người dựa sát vào Thịnh Tuyết Tản, ôm lấy hắn, ồm ồm hỏi: “Chàng điều tra ta đến đâu rồi?”
Thịnh Tuyết sững sờ một lát, sau đó ngập ngừng gọi một tiếng: “Tuần Đồ Vãn?”
Trong vòng nửa năm đã tra được quá khứ của nàng, không hổ là nam nhân nàng thích.
Lô Vãn nắm chặt tay hắn: “Đó là tên trước kia của ta, hiện giờ ta đã bị Vân Điền vứt bỏ rồi, cho nên cái tên này cũng không thuộc về ta nữa.”
Đương nhiên là cái tên này không thuộc về nàng nữa, từ lúc nàng lên xe ngựa đến Đại Kinh, Tuần Liệt đã lấy lại tên họ của Lô Vãn, có lẽ vào ngày hắn ta cần, hắn ta sẽ mang một Tuần Đồ Vãn mới đến trước mặt mọi người để đạt được mục đích mới của mình.
“Nếu chàng đã biết tất cả rồi, vậy có lẽ chàng cũng biết vì sao ta lại tiến cung.” Giọng nói của Lô Vãn dừng lại, giống như đã hạ quyết tâm, nàng nói tiếp: “Chàng cũng biết vì sao ta muốn giết Lý Cảnh Hoà.”
Thịnh Tuyết Tản vuốt ve mái tóc của nàng, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Ta vẫn nhớ Nhàn mỹ nhân.”
“Đó hẳn là mẫu thân của nàng.”
Nhàn mỹ nhân là bị Lý Cảnh Hòa bắt về Đại Kinh.
Thời trẻ Lý Cảnh Hòa chinh chiến khắp nơi, ngay cả Vân Điền cũng ngự giá thân chinh. Mặc dù Vân Điền rất giỏi cổ thuật, nhưng dưới gót sắt lũ lượt nối tiếp nhau của Đại Kinh, cuối cùng cổng thành Vân Điền vẫn bị cạy mở.
Phụ thân nàng ra mặt cầu hòa, nhưng Lý Cảnh Hòa lại nhìn trúng thê tử của ông ấy. Trước sự chứng kiến của mọi người, ông ta quyết liệt cướp mẫu thân của nàng đi.
“Nhàn mỹ nhân ở trong cung rất yên tĩnh, chỉ cần Hoàng Thượng không đến viện của bà thì cả ngày bà sẽ thêu thùa trong viện, nhưng một khi Hoàng Thượng đến, là bà sẽ liều chết chống cự, vùng vẫy đánh Lý Cảnh Hoà mấy lần.”
“Khi đó ta vẫn là một tên thái giám hầu trà bên cạnh Hoàng Thượng, có mấy lần ta nhìn thấy Nhàn mỹ nhân thề sống chết không chịu nghe lời, cuối cùng bị một đám người đè xuống để Hoàng Thượng đạt được ý đồ của mình.”
“Một ngày nọ, Nhàn mỹ nhân dùng thủ đoạn nào đó, hình như đã làm tổn thương đến gốc rễ của Hoàng Thượng, ngày đó Hoàng Thượng rất tức giận, nên đã ra lệnh kéo Nhàn mỹ nhân đến Sở Hình, khi bà được đưa ra ngoài thì đã bị tra tấn đến không còn hình dạng con người nữa.”
Thịnh Tuyết Tản nghe thấy tiếng khóc của Lô Vãn, hắn ôm nàng thật chặt, đưa tay vuốt ve sống lưng của nàng, hôn lên đỉnh tóc nàng, không biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Sau đó, ông ta đã giết mẫu thân của ta.”
“Nếu Nhàn mỹ nhân vẫn không nghe lời, vậy bà cũng sẽ bị trượng trách*. Sau đó qua đời.”
(*)Dùng tấm ván gỗ đập vào phần chân dưới mông dưới 30 lần, chỉ có thể trừng phạt phi tần thấp hơn mình 5 cấp.
Thịnh Tuyết Tản không dám nói, Lý Cảnh Hoà cho rằng Nhàn mỹ nhân thái độ ngạo mạn, không biết tốt xấu. Lần trượng trách cuối cùng bà bị lột hết y phục trong Ngự hoa viên và bị tất cả cung nhân nhìn thấy.
Sau đó, phụ thân nàng đến Đại Kinh để tìm thê tử, nhưng lại bị Lý Cảnh Hòa phái người đến chặn giết.
Thật tàn nhẫn làm sao.
“Lúc đó chàng cũng chỉ mới hơn mười tuổi thôi đúng không?” Chuyện đã hơn mười năm trước, Thịnh Tuyết Tản lúc đó chỉ là một thái giám nhỏ bé không quyền không thế, nhìn ánh mắt của người khác để sống.
“Đúng vậy. Lúc đó ta chỉ mới hơn mười tuổi mà thôi.” Mặt Thịnh Tuyết Tản kề sát vào Lô Vãn: “Lúc đó nàng cũng chỉ mới tám, chín tuổi.”
Thật ra nàng đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng Tuần Liệt thật sự rất điên rồ. Hắn ta sai họa sĩ vẽ lại dáng vẻ mẫu thân bị treo ở cổng thành, sau đó tặng nó cho nàng trong bữa tiệc sinh nhật của nàng, Tuần Liệt nói: “Vãn Vãn, muội phải nhớ lấy mối thù này.”
Lớn lên trong một hoàn cảnh vặn vẹo, Tuần Liệt chưa bao giờ để nàng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Nàng luôn lẩn tránh Tuần Liệt, nhưng dường như từ lâu nàng đã trưởng thành thành bản chất vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn giống Tuần Liệt. Nhìn nam nhân trước mặt mình, Lô Vãn dán tai vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.
Nhìn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi của Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản cảm thấy hơi đau lòng, hắn nhẹ giọng an ủi, hứa sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
“Chàng sẽ luôn ở bên ta đúng không?” Lô Vãn nhìn hắn, trong mắt có một sự cố chấp.
“Cho dù nàng đi đâu thì ta đều ở bên cạnh nàng.” Thịnh Tuyết Tản hứa.
Lô Vãn ôm hắn trút bỏ hết tâm tình, lúc sau đã bình tĩnh lại. Nàng dựa vào Thịnh Tuyết Tản ồm ồm nói: “Ta uống rượu cho nên mới có can đảm để nói ra. Nhưng bây giờ ta đã tỉnh rượu rồi, ta có thể đi uống hết phần còn lại không?”
Thịnh Tuyết Tản ôm lấy nàng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lô Vãn: “Vãn Vãn, nàng muốn làm gì cũng được hết.”
Nước mắt Lô Vãn chảy dài trên má, thấm ướt vạt áo của hắn.
“Được. Chàng không được lừa ta đâu đấy.”