• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì đã rời khỏi hoàng cung, mà Lô Vãn lại không kiêu căng, cho nên nàng bảo mấy người Lê Nô, Nguyên Bảo ăn cơm cùng bàn luôn.

Trong bàn tiệc, Thịnh Tuyết Tản lấy trong tay ra vài phong lì xì đỏ đưa cho ba người bọn họ, Lê Nô không từ chối mà nhận lấy, miệng còn gọi Cô gia vô cùng ân cần.

Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh cũng là con người, Ngân Đĩnh đứng lên kính rượu, chỉ nói chúc hai người bọn họ tình chặt hơn vàng đúc, tình cảm phu thê sâu đậm, bên nhau hạnh phúc tới già, Lô Vãn mỉm cười dựa vào người Thịnh Tuyết Tản, tham lam uống thêm vài ly rượu trên bàn tiệc mà không hề hay biết, khi nàng đẩy cánh cửa nhỏ ra về viện của mình, gió lạnh thổi qua, nàng mới cảm thấy đầu mình choáng váng và nóng rực.

Thịnh Tuyết Tản chặn gió cho nàng, gió lạnh cuốn theo bông tuyết, thổi lên đầu và mặt Thịnh Tuyết Tản ở bên ngoài, Lô Vãn nắm tay hắn, chậm rãi đi về viện.

Sau khi vào viện thì đóng cửa lại. Trong phòng đã có hạ nhân đốt lò sưởi đất từ trước, hơi nóng thổi vù vù, ngăn cách gió tuyết rít gào ở bên ngoài.

Trên đường trở lại viện tử, Lô Vãn đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng giúp Thịnh Tuyết Tản cởi áo choàng dính bông tuyết, Thịnh Tuyết Tản lấy áo choàng từ tay nàng, cởi áo choàng của nàng ra rồi treo sang một bên.

“Tuyết ở phương bắc rơi dày quá.” Lô Vãn thở dài qua song cửa sổ.

Thịnh Tuyết Tản ôm nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp phả lên cổ nàng: “Ngày mai ta sẽ dẫn nàng cưỡi ngựa vào rừng săn thỏ.” 

“Được, đến lúc đó chúng ta sẽ đốt bếp lò trong sân rồi nướng ăn.” Lô Vãn quay đầu lại ôm lấy hắn: “Hôm nay là đêm giao thừa, A Tản còn chưa cho ta lì xì đỏ đâu đấy.”

Thịnh Tuyết Tản mổ nhẹ lên đôi môi đang bĩu nũng nịu của nàng, cười nói: “Sao mà không có cho được, Vãn Vãn tự lấy đi.” 

Hắn ra hiệu cho Lô Vãn vươn tay lấy ra thứ gì đó trong ngực hắn.

Lô Vãn lục túi bên trong thì tìm thấy một bao lì xì màu đỏ mỏng, nàng lấy ra mở ra dưới ánh mắt khích lệ của Thịnh Tuyết Tản.

Đó là một tờ giấy hôn thú.

Dòng chữ trên giấy là kiểu chữ quen thuộc rất Lô Vãn, Thịnh Tuyết Tản tự viết: “Cẩn lấy đầu bạc chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo đem hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ*.”

(*) Nguyện ước bên nhau đến bạc đầu, ghi lại số phận tốt đẹp như một bài thơ lá đỏ khắc trên phổ vịt quan.

Bên dưới, Thịnh Tuyết Tản viết tên của mình và có một dấu tay được đóng dấu.

“Vãn Vãn có bằng lòng không?” Hai mắt hắn nóng rực, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lô Vãn, nàng thoát khỏi cái ôm của hắn, đi tới bàn cầm bút lên, luyện tập ký hai lần lên tờ giấy bên cạnh rồi mới trịnh trọng viết tên mình xuống.

“Ta không thể hợp tịch với chàng.” Lô Vãn có chút ủ rũ sau khi hưng phấn qua đi, cả hai đều có hộ khẩu đặc biệt, mua nhà ở đây còn phải mượn tên của Lê Nô để mua.

“Chỉ cần Vãn Vãn ký, vậy dù đi đâu thì nàng đều là thê tử của ta.” Thịnh Tuyết Tản nắm tay nàng, trong mắt đều là hình bóng của nàng.

Lúc này Lô Vãn mới trở nên vui vẻ, nàng gấp lại giấy hôn thú cho đàng hoàng, sau đó đặt ở dưới cùng chồng ngân phiếu.

“Ta cũng chuẩn bị quà cho A Tản.” Nàng đưa cho hắn một cây trâm ngọc bích, toàn thân cây trâm là một màu xanh đậm như nguồn nước tốt nhất trong mặt hồ tĩnh lặng.

“Còn một món quà nữa.” Lô Vãn nháy mắt với hắn, cởi thắt lưng ra.

Lúc này trong phòng đốt bốn chiếc lò đất, cho nên trong phòng rất ấm áp, không cảm thấy lạnh. Nàng cởi y phục ra, trên làn da trần trụi của nàng có mặc một bộ dây xích vàng.

Bộ dây xích vàng lỏng lẻo quấn quanh bộ ngực đầy đặn của nàng và quấn vài vòng quanh eo nàng, mấy chiếc lá vàng rủ xuống, loé lên tia sáng nhỏ dưới ánh nến, uốn lượn từ sau thắt lưng, để lại một nút thắt tua vàng trên xương cụt, nàng bước về phía trước, cứ mỗi một động tác của nàng, thì bộ dây xích vàng trên cơ thể nàng lại phản chiếu ra ánh sáng khiến Thịnh Tuyết Tản không muốn rời mắt dù chỉ một giây.

“A Tản có thích món quà này không?” Lô Vãn duỗi tay móc đai lưng của hắn: “Chàng mau nói cho ta biết đi.” 

Thịnh Tuyết Tản bế ngang nàng lên, lá vàng đinh đang vang lên, hắn ôm Lô Vãn bước đến bên giường, đặt nàng lên giường, sau đó dùng tay miêu tả đường nét thanh tú trên mặt của nàng, giọng còn có chút khàn: “Thích, vô cùng thích.” 

Hắn không thể chờ đợi được nữa mà cúi người xuống hôn nàng, môi lưỡi Lô Vãn và Thịnh Tuyết Tản quấn lấy nhau, nàng ưỡn người để đón nhận động tác của hắn, duỗi cổ để Thịnh Tuyết Tản chiếm đoạt.

“Vãn Vãn đẹp lắm.” Vãn Vãn của hắn lúc nào cũng đẹp, không giống như những vật trong ao.

Cơ thể xinh đẹp của nàng hơi co lại trên giường, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức để duỗi người ra cho hắn chiêm ngưỡng sự duyên dáng của nàng.

Thịnh Tuyết Tản bắt đầu hôn từ cổ nàng, từ khi rời khỏi hoàng cung không còn bị gò bó nữa, Thịnh Tuyết Tản càng ngày càng không thể khống chế được, những dấu hôn trên cổ Lô Vãn chưa bao giờ tiêu tan, những dấu hôn ngày hôm trước đã mờ đi, thì buổi tối hắn sẽ khiến chúng đậm lại.

Trên làn da trắng nõn của Lô Vãn khắp nơi đều có dấu hôn lốm đốm, chúng giống như dấu ấn, in dấu trên tất cả các bộ phận trên cơ thể nàng.

Thịnh Tuyết Tản xoa bóp ngực nàng, bộ dây xích vàng mô tả hình dáng bộ ngực của nàng, từ khe vú có một sợi xích mỏng nối liền với cổ, hắn nhấc dây xích lên, siết chặt phía dưới, sợi xích vàng chụm hai bầu ngực của nàng lại nâng lên, đưa đến miệng cho hắn mút.

Lô Vãn chỉ cảm thấy lưỡi của Thịnh Tuyết Tản rất linh hoạt, đầu lưỡi quấn vào núm vú của nàng liên tục liếm mút, nàng thấp giọng thở hổn hển: “A Tản, bên kia cũng muốn.” 

Thịnh Tuyết Tản dùng tay bóp bên vú còn lại, sau đó cúi đầu mút hai cái, lúc này Lô Vãn mới cảm thấy cân bằng, nàng vươn tay vuốt mái tóc buông xõa của hắn.

Nụ hôn trên ngực nàng di chuyển xuống dưới, bụng dưới của Lô Vãn phẳng lì, phập phồng lên xuống theo hô hấp của nàng, tua vàng cũng lặng lẽ nằm trên lên người nàng.

Bàn tay to lớn vuốt ve da thịt mềm mại trên eo nàng, Lô Vãn vặn vẹo  mấy lần như thể ngứa không chịu nổi, hai chân cũng khép lại.

Một sợi dây xích vàng kéo dài từ phía sau thắt lưng vòng qua hông nàng, hai chiếc vòng đeo trên đùi nàng, vừa vặn với kích thước của đùi nàng.

Thịnh Tuyết Tản đưa ngón tay vào vòng chân, móc vào hai chân để tách chan nàng ra hai bên.

hoa huy*t của Lô Vãn đã chảy ra chút nước dâm, Thịnh Tuyết Tản rút một bàn tay móc trên chân cô ra, sau đó đưa tay tách môi âm hộ khép chặt vốn đã ẩm ướt của nàng ra.

“Vãn Vãn ướt quá.” Thịnh Tuyết Tản rút tay về, đốt ngón tay đã ướt đẫm nước dâm của Lô Vãn.

Lô Vãn cười như một đóa hoa: “Còn không phải tại A Tản à, chỉ cần nhìn thấy A Tản là phía dưới lại có cảm giác.” 

Thịnh Tuyết Tản cởi y phục, cúi xuống hôn cơ thể trần trụi của nàng, ngón tay thì tiến vào hoa huy*t của nàng.

Lô Vãn vừa cảm nhận được nụ hôn nóng bóng của Thịnh Tuyết Tản, vừa chịu đựng sự trêu chọc của Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản chen một chân vào giữa hai chân nàng, chống tay, dùng gốc đùi đẩy tay vào hoa huy*t của nàng.

Ngón tay của hắn rất dài, trên đầu ngón tay có những vết chai mỏng, ngón tay của vừa mới tiến vào, đã khiến Lô Vãn nhạy cảm đến mức liên tục thở hổn hển rên rỉ, đầu ngón tay Thịnh Tuyết Tản liên tục cọ xát vào điểm nhạy cảm của nàng, biên độ ra vào mặc dù rất nhỏ, nhưng luôn ở gần kề điểm nhạy cảm của Lô Vãn.

Bụng ngón tay cái của hắn cũng không nhàn rỗi, ngón cái của hắn giữ chặt âm vật sưng đỏ của nàng liên tục nhào nặn, khoái cảm cả trong lẫn ngoài khiến Lô Vãn duỗi thẳng chân, siết chặt bụng dưới để chống lại khoái cảm mãnh liệt cuộn trào. Nhưng nàng lại không thể làm gì Thịnh Tuyết Tản, hắn vẫn tiếp tục đưa đẩy ngón tay, khiến ngay cả ngón chân nàng cũng phải dùng sức, chỉ mới thở ra mấy hơi, nếu nàng mà bắn nhanh như vậy, thì Thịnh Tuyết Tản lại thầm cười nàng mất.

Nhìn ra Lô Vãn cậy mạnh, Thịnh Tuyết Tản cũng không giận, bàn tay đang ra vào miệng huyệt của nàng không động đậy nữa, thay vào đó bụng ngón tay đè nghiền điểm đó, xoa theo chiều vòng tròn, sau đó hắn cúi xuống ngậm âm vật của nàng vào trong miệng, rồi dùng đầu lưỡi chơi đùa.

Lúc này, Lô Vãn cảm thấy bắp chân của mình như sắp bị chuột rút cũng không thể ngăn được khoái cảm dâng trào.

Nàng không thể giữ bình tĩnh được nữa, nàng rên rỉ, gọi tên Thịnh Tuyết Tản, gọi hắn là Đốc chủ, cuối cùng khi phun nước ra, nàng nũng nịu gọi hắn một tiếng phu quân, thay vì thưởng thức cảnh đẹp hoa huy*t phun nước dâm óng ánh khi Lô Vãn đạt cao trào, thì Thịnh Tuyết Tản đột nhiên đứng dậy ôm nàng vào lòng.

“Vãn Vãn ngoan, nàng gọi lại lần nữa đi.” Thịnh Tuyết Tản ôm chặt tay, áp vào tai nàng nói.

Nàng còn chưa thoát ra khỏi dư âm sau khi cao trào, Lô Vãn rầm rì hai tiếng, Thịnh Tuyết Tản hôn nhẹ lên trán và má nàng, dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành nàng: “Vãn Vãn ngoan. Nương tử, nàng gọi một lần nữa đi.”

Đầu quả tim Lô Vãn run lên khi nghe hắn gọi, nàng ôm mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, gọi hắn: “Phu quân.” 

Thịnh Tuyết Tản đáp lại, nụ cười trên mặt không kìm nén được, hắn không ngừng hôn lên mặt Lô Vãn, áp lên chóp mũi nàng, gọi từng tiến từng tiếng: “Nương tử.” 

“Ừm. Phu quân.”

“Nương tử đẹp lắm. ”

“Phu quân cũng vậy.”

Ánh nến chập chờn đến nửa đêm, Thịnh Tuyết Tản vẫn không dừng lại cho đến khi Lô Vãn khàn giọng cầu xin tha thứ. Sau khi dùng nước nóng lau chùi cho nàng, nàng rúc vào chăn bông nhìn Thịnh Tuyết Tản làm xong hết mọi việc rồi lên giường.

“Phu quân, sang năm phải chiếu cố ta nhiều hơn đó.”

Thịnh Tuyết Tản lần mò trong bóng tối rồi hôn lên mặt nàng: “Mỗi năm về sau, mong nương tử chiếu có nhiều hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK