Trước triều hỗn loạn, sáng nay có người liên tục viết tấu thư cầu xin Hoàng Thượng bãi bỏ Tây Xưởng, trừng phạt Thịnh Tuyết Tản.
Thịnh Tuyết Tản đứng đầu tiên phía bên phải, hắn chỉ liếc mắt nhìn quan viên mặt đỏ tía tai kia một cái thôi mà đã khiến người nọ toát mồ hôi lạnh, cố gắng kiên trì nói hết.
Chẳng qua là vì hắn vừa mới ra tay với Vương gia xong, tối hôm qua hắn phái người đến Tề gia thăm đêm, bây giờ không riêng gì Tề gia mà mấy gia tộc khác đều thấp thỏm lo sợ, bọn họ có cảm giác như mình đang bị rắn độc nhắm đến, ban đêm cũng trằn trọc mãi không ngủ được.
Đây là ý của Hoàng Thượng, gia chủ Tề gia họp mặt hai nhà trong đêm, hôm nay làm khó dễ Thịnh Tuyết Tản, không phải vì ông ta không biết Thịnh Tuyết Tản làm theo ý của Hoàng Thượng, mà ở một mức độ nào đó bọn họ đang ép buộc Lý Cảnh Hòa.
“Hoàng Thượng, người như Thịnh Tuyết Tản không thể trọng dụng. Hắn ta hành động quái gở tùy tiện, không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Mong Hoàng Thượng minh giám, đừng để bị tiểu nhân lừa gạt.”
Một môn đệ của Tề gia than thở khóc lóc khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Tuyết Tản.
Lý Cảnh Hoà cảm thấy phiền không chịu nổi, ông ta nhìn từng người một đang quỳ xuống, ông ta không biết rằng quan viên sáng nay lâm triều đều chia làm đủ hạng người, mỗi người đều thuộc dòng dõi thế gia. Bây giờ còn chưa ra tay mà một đám người này đã mặt đỏ tía tai, nhìn bọn họ như đang khiển trách Thịnh Tuyết Tản, nhưng trên thực tế, bọn họ đang trách ông ta dùng người không rõ, thủ đoạn bỉ ổi.
“Chúng thần cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.” Một hàng quan viên quỳ xuống, khóe miệng Lý Cảnh Hoà có chút méo mó, mắt thấy mình lại sắp tức giận công tâm.
“Láo xược.” Lý Cảnh Hòa đứng lên, mặt còn đỏ hơn cả mấy ngôn quan liều chết kia, đôi con ngươi của ông ta nóng rực, ông ta chỉ vào chiếc Long ỷ vàng phía sau mình: “Vậy mà dám bảo trẫm thu hồi thánh chỉ, được, có giỏi ngươi lên đây ngồi đi.”
Một đám quan thần quỳ xuống cũng không khiến Hoàng Thượng tức giận.
Nhưng mấy lời khuyên can của quan viên lẫn lộn với nhau lại làm cho đầu óc Lý Cảnh Hoà hỗn loạn, giống như có người bấm còi, ồn ào không chịu nổi, ông ta không còn sức lực để phân biệt nữa. Chân ông ta đá vào án thư làm án thư lung lay sắp đổ, Lý Cảnh Hòa không thèm quay đầu lại nhìn các quan viên bên dưới, mà trực tiếp xoay người rời đi.
“Bãi triều. Đốc chủ Tây Xưởng theo ta đến Ngự Thư Phòng.”
Thịnh Tuyết Tản đến Ngự Thư Phòng, Lý Cảnh Hoà ngồi trước bàn, hô hấp trầm đục.
Thái giám bên cạnh liên tục thuận khí cho ông ta, nhưng Lý Cảnh Hoà vẫn thở dốc, mặt đỏ tía tai vì ngạt thở.
“Hoàng Thượng, đây là các khoản đã lục soát được ở Tề gia đêm qua, phòng thu chi đã ở Tây Xưởng rồi.” Thịnh Tuyết Tản dâng một quyển sổ lên: “Tề gia đã dựng một ngôi miếu ở nơi có địa thế hiểm yếu thuộc phương bắc.”
Điều này càng khiến Lý Cảnh Hoà tức giận hơn, ông ta thở hổn hển như trâu, bên trong thân thể bị đào rỗng cuối cùng cũng nôn ra hai giọt máu khi khí huyết trào ngược.
Thấy Lý Cảnh Hoà nôn ra máu, cung nhân bên cạnh vội vàng chạy đi gọi thái y.
Có cung nhân lau vết máu cho ông ta, vết máu đen đặc sệt, như thể ông ta đang đứng trên bờ vực của cái chết.
Đây là những gì Lô Vãn nói.
Khi Lý Cảnh Hoà nôn ra máu thì ông ta cũng đã cách cái chết không còn xa nữa.
Vãn Vãn, nhiệm vụ của nàng sắp hoàn thành rồi.
Nhìn cảnh tượng ồn ào trước mắt, Thịnh Tuyết Tản vuốt ve ngọc bội trong tay, ngọc bội mát lạnh giúp xoa dịu trái tim đang bồn chồn của hắn.
Mấy ngày qua nhìn thấy máu nhiều đến mức khiến hắn cảm thấy có chút quá hưng phấn, dẫn đến ban đêm mất ngủ. Những lúc như vậy hắn sẽ ôm Lô Vãn thật chặt, nhìn đối phương ngủ không chút phòng bị nào trong vòng tay của hắn, làm hắn có một cảm giác vô cùng thỏa mãn. Thỉnh thoảng động tác của hắn quá lớn, quá chặt, Lô Vãn tỉnh lại có chút khó chịu, nhưng khi nàng ngước mắt lên thấy đó là Thịnh Tuyết Tản, thì lại chui vào lòng hắn, tìm một chỗ thoải mái để mình dựa vào, trong miệng lẩm bẩm: “A Tản, ta buồn ngủ quá.”
Chỉ có Lô Vãn mới có thể xoa dịu hắn, những việc hắn làm đều rất thâm độc, có thể dễ dàng rơi vào con đường giết chóc.
Chỉ có Lô Vãn, nghĩ đến việc nàng nằm trong lòng mình ngủ say cả đêm, nghĩ đến tiếng rên rỉ du dương của nàng khi ở dưới thân mình, là có thể giúp hắn xua tan đi những ý tưởng bén rễ trong phòng tra tấn của Tây Xưởng.
Nơi đó quá dơ bẩn, trên dụng cụ tra tấn có vết máu không thể rửa được, máu mới và máu cũ đè chồng lên nhau làm cho dụng cụ bằng sắt đầu gỗ mất đi màu sắc nguyên bản của nó, và tất cả đều được bao phủ bởi một lớp máu thịt.
Hắn vốn rất thích ở trong phòng tra tấn, khi hắn nghe những tiếng cầu xin tha thứ và những tiếng la hét thất thanh đều làm đầu ngón tay hắn run lên vì phấn khích. Nhưng bây giờ hắn lại không thích như vậy nữa. Mũi của Lô Vãn cực kỳ nhạy cảm, cho dù hắn có rửa cẩn thận thì nàng vẫn sẽ nhận ra. Hắn không muốn Lô Vãn lo lắng cho mình, hắn cũng sợ Lô Vãn biết được nội tâm xảo quyệt khát máu của hắn sẽ sợ hãi rồi chạy trốn.
Bất cứ ai cũng có thể trốn thoát, nhưng riêng Lô Vãn thì không được. Rõ ràng chính nàng là người chủ động, thì sao có thể nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn.
Trong lúc thất thần thì thái y đã đến.
Vừa bắt mạch cho Hoàng Thượng, sắc mặt của ông ta có chút trầm xuống. Ông ta lẳng lặng liếc nhìn Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản nháy mắt với ông ta, ông ta lập tức hiểu rõ trong lòng.
“Hoàng Thượng, người chỉ bị tức giận công tâm thôi. Thần sẽ kê cho người mấy toa thuốc thuận khí để người uống mỗi ngày, hơn nữa Hoàng Thượng cũng phải tránh việc làm mình tức giận.” Thái y coi như không thấy mạch đập yếu ớt của ông ta, chỉ nhẹ giọng nói.