Trong xe ngựa lắc lư, Lô Vãn ngủ không được thoải mái cho lắm. Hai má nàng đỏ ửng dựa vào ngực Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản dựa nửa người vào trong xe, ôm Lô Vãn vào lòng, để nàng nằm đè lên người mình. Nhiệt độ cơ thể của nàng vẫn còn hơi cao, mà Lê Nô nói nàng có thể đổ mồ hôi nhiều như vậy mới tốt.
Hắn ôm nàng vào lòng qua một lớp chăn bông, mà như thể hắn đang ôm một cái bếp lò vậy.
Đi trên đường chính, Ngân Đĩnh lái xe ở phía trước mở đường, một đường lắc lư đi đến phương bắc.
Lúc nhá nhem tối thì tìm một khách điếm để dừng chân nghỉ ngơi.
Nguyên Bảo đưa thêm bạc cho chưởng quầy để tìm một viện nghỉ chân yên tĩnh, xe ngựa chạy thẳng vào trong viện, sau khi đặt ghế để chân xuống, Thịnh Tuyết Tản ôm Lô Vãn xuống xe ngựa.
Toàn thân Lô Vãn đổ mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng hạ sốt, nàng ầm ĩ đòi đi tắm trước, không chịu ăn gì hết.
Mặc dù là viện tốt nhất của khách điếm, nhưng cũng có chút đơn sơ, đồ dùng có kiểu cách khác biệt rất lớn với những đồ trước kia Lô Vãn dùng. Ngâm mình trong một cái thùng gỗ nhỏ, Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản đang tỉ mỉ chải tóc cho mình, nàng muốn duỗi chân ra quấy phá, nhưng thùng tắm lại quá nhỏ, cho nên nàng phải cử động chân trước rồi mới xoay người lại.
Thịnh Tuyết Tản sợ nàng bị cảm lạnh nên động tác rất nhanh, sau khi tắm xong, thì hắn bế nàng ra, quấn nàng vào khăn mềm rồi lại nhét nàng vào chăn bông, để nàng dựa vào người mình, sau đó lau khô tóc cho nàng.
“Đây là đâu vậy?” Lô Vãn tắm xong thì nóng hôi hổi, tay chân mềm nhũn, không muốn dùng sức chút nào.
“Chúng ta đã rời khỏi thành rồi, sau đó chúng ta sẽ đến Lăng thành.” Thịnh Tuyết Tản giải thích.
“Đồ có lẽ đã đưa đến cho Dư thị rồi.” Lô Vãn xoay người lại, từ dựa lưng vào Thịnh Tuyết Tản chuyển thành nằm trên đùi hắn: “Mặc dù bà ta có ý đồ xấu, nhưng dù sao bà ta cũng không ra tay.”
Nàng đã đầu độc Dư thị ngay từ lần đầu tiên đến cuộc gặp bí mật, về sau mỗi lần viết thư cho Dư thị, nàng sẽ nhúng một ít thuốc vào giấy viết thư để độc của bà ta không phát tác.
“Đưa rồi, cả lệnh bài kia nữa.” Thịnh Tuyết Tản vuốt ve mái tóc đen mượt giống như dải lụa của nàng, mỗi khi nàng nằm dưới thân hắn, mái tóc đen dài mượt tương ứng với làn da trắng như tuyết của nàng, còn đẹp hơn bất kỳ bức tranh nào khác.
Lô Vãn biết đêm qua mình đã mất bình tĩnh, hành động quá độc đoán. Bây giờ khi mọi chuyện đã kết thúc, thì trong lòng nàng lại cảm thấy có chút trống trải, bối rối không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng mỗi khi nàng rúc vào trong lòng Thịnh Tuyết Tản, thì nàng sẽ có cảm giác tìm được chốn về.
Nàng rời khỏi Vân Điền, là độc dược mà Tấn Liệt chế tạo ra. Số mệnh của nàng dường như là giết chết Lý Cảnh Hoà, sau đó tuẫn táng cùng với các phi tần hậu cung, chôn cất trong hoàng lăng với Lý Cảnh Hoà đời đời kiếp kiếp, dây dưa đến khi không chết không ngừng.
Nhưng Thịnh Tuyết Tản đã kéo nàng ra ngoài, người đứng ở địa vị quyền lực cao này, người đời mắng hắn không có tình người, thủ đoạn độc ác, giết người như ma, nhưng hắn lại liên tục thỏa hiệp trước yêu cầu quá mức của nàng, tự nguyện bước vào cái bẫy mà nàng giăng ra và cùng nàng triền miên đến không thể xa rời.
“Chàng sẽ luôn ở bên cạnh ta, đúng không?” Bàn tay Lô Vãn siết chặt eo hắn.
“Đương nhiên ta sẽ.” Thịnh Tuyết Tản đặt khăn lau tóc sang một bên, tóc của nàng không còn nhỏ nước nữa. Hắn xoa dầu lên lòng bàn tay, sau đó luồn năm ngón tay vào tóc nàng để thoa đều dầu cho nàng.
Chiếc khăn được đặt trên lồng gỗ, bên dưới đang đốt than, chẳng mấy chốc, khăn đã được hun đến khô nóng, Thịnh Tuyết Tản lại cầm lên và tiếp tục lau cho nàng.
Tay Lô Vãn lại quấy phá, Thịnh Tuyết Tản dường như không phát hiện ra mà tiếp tục lau khô tóc cho nàng ý.
“Nàng mới khỏi bệnh, không được để tóc ướt.”
Lô Vãn tức giận rút tay về, nhưng sau đó lại luồn tay vào đai lưng bị kéo ra của hắn, chỉ ôm hắn cách lớp áo lót, lắng nghe nhịp tim ổn định và mạnh mẽ của hắn, rồi ngủ thiếp đi dưới những động tác nhẹ nhàng của Thịnh Tuyết Tản.
Kinh thành mất đi một hoạn thần thích trêu đùa quyền thế, mà trong trấn nhỏ xa xôi ở phía Bắc Lương lại có thêm một hộ gia đình.
Lúc đó, Bắc Lương đã bắt đầu có tuyết rơi, Thịnh Tuyết Tản quấn chặt áo choàng lông cáo trên người Lô Vãn, đẩy cổng lớn ra, Lê Nô mặc áo khoác nhung đắp cầu tuyết trong sân, trên mặt Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh vẫn còn tuyết vụn mà quả cầu tuyết của Lê Nô ném tới, Lô Vãn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thịnh Tuyết, cười nói: “Đến lúc đó chúng ta mua thêm mấy nô bốc nữa về để vẩy nước quét nhà nhé.”