Đang giữa hè, trong viện tràn ngập bông Tú Cầu nở rộ, từng chùm hoa nhỏ mọc dày đặc như những con mắt trợn to để dò xét khám phá mọi bí mật trần đời, hoặc như những cái miệng đang gào rống, muốn vạch trần góc khuất đen tối.
Ngón tay Yến Từ nhẹ nhàng lướt qua những nhụy hoa, bàn tay hắn trắng bệch gần như bệnh tật. Chủ nhân của bàn tay ấy, chính là kẻ bí ẩn nhất trên thế gian này.
"Ngươi biết không, Quan Kỳ? Ở vùng đất xa xôi gọi là Doanh Châu, người ta gọi loài hoa này là Tử Dương."
"Loài hoa này liên quan mật thiết đến người ch. Dưới những khóm hoa Tử Dương là nơi người ch an nghỉ. Khi hoa Tử Dương nở rộ, tức là người ch có điều muốn nói."
"Vì sao khi còn sống lại không nói" Yến Từ bẻ một cành hoa: "Phải đợi đến lúc ch mới nói?"
Ngoài tường viện, ánh sáng lập lòe, ta chợt nghe thấy tiếng vải áo cọ vào nhau sột soạt, như thể có người đang đến gần.
"Hạ quan là Lâm Thiệu Đường, Phó Tự khanh của Đại Lý Tự, phụng lệnh của Thập Lục Yến Trạm điện hạ đến điều tra vụ án Văn Mục."
Có người gõ cửa: "Yến nương nương, Thập Tam điện hạ, hạ quan vừa khai quật được đầu của Văn Mục trước cung Hoài Từ, thỉnh hai vị mở cửa để kiểm tra."
Không người đáp lại, tiếng gõ cửa càng trở nên gấp gáp, người đó lại nói: "Thái tử điện hạ và Thập Lục điện hạ đang chờ."
25
“Bớt cái lời vô nghĩa đó đi!” Yến Thanh quát lớn, một tiếng nổ ầm vang lên, cổng viện đổ sập xuống, đám cung nhân cầm đuốc ùn ùn kéo đến.
"Yến Từ! Đầu Văn Mục đã được tìm thấy, nguyên nhân cái ch cũng kiểm nghiệm. Hắn bị cạy mở hộp sọ, ch ngay tại chỗ."
Sao lại thế này? Thì ra đầu Văn Mục không chìm dưới hồ Xuân Thủy như ta nghĩ, mà bị Yến Từ chôn ngay trước cửa cung Hoài Từ.
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt Yến Từ đẫm nước mắt, Yến Thanh bước ra từ đám đông, y phục hoa cẩm, tự đắc vô cùng.
"Hiện tại ngươi thật sự không còn đường lui rồi! Hoàng đệ tốt của ta!" Yến Thanh tiến đến gần, đắc ý nói: "Ta muốn ngươi phải đền mạng."
"Là ta đã gi*t Văn Mục" Yến Từ nói: “Rồi chôn đầu hắn dưới ngưỡng cửa cung Hoài Từ."
Tất cả mọi người xôn xao. Ngay cả Lâm Thiệu Đường cũng không ngờ vụ án lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, vuốt râu rồi nói: "Nếu đã nhận tội, vậy thì hãy..."
"Lâm đại nhân!" Một tiểu thị vệ sợ hãi kêu lên, không màng lễ nghi: "Ngài nhìn, nhìn bên kia..."
Mọi người không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chính điện đang khép hờ, ai nấy đều hít một hơi lạnh, mặt mày tái nhợt. Yến Thanh còn tái xanh hơn.
Sắc mặt của Lâm Thiệu Đường đột nhiên biến sắc: "Mau! Mau đi thỉnh Thập Lục điện hạ vào đây! Mau lên!"
—— Quan Kỳ, ngươi nhớ kỹ …..
"Lâm đại nhân, ngài đã xử qua vô số vụ án, liệu ngài có thể xử lý vụ án này cho kẻ tội nhân như ta một lần không?"
Yến Từ thân hình mong manh gầy guộc, rưng rưng nước mắt, giọng nói run rẩy: "Thái tử Yến Thanh lạm dụng quyền lực, ép bức lương dân, làm trái luân thường đạo lý, khiến trời không dung, đất không tha!"
—— người càng xinh đẹp, càng dễ lừa người!