Hắn dẫn ta đi gặp mẫu thân hắn, mọi người gọi nàng là Yến nô.
Nàng như một viên bảo ngọc phủ đầy bụi, dẫu trải qua bao sương gió vẫn khó che lấp được nét rực rỡ động lòng người.
Ta gọi nàng là nương nương, nương nương đối xử với ta rất tốt. Khi nào có thời gian rảnh, ta giúp nương nương nấu thuốc, nàng luôn giữ lễ nghĩa, nói lời cảm ơn.
Trong cung Hoài Từ không còn người hầu hạ, nhưng nương nương vẫn giữ nội cung gọn gàng, sạch sẽ, ngăn nắp.
Trong sân viện có trồng một cây quế. Vào thu, hương quế bay thoang thoảng, nương nương bảo Yến Từ rung lắc cây làm rụng hoa quế, còn nàng tự mình nhặt hoa quế dưới gốc cây.
Hoa quế được nương nương giã làm dầu gội, nàng thấy tóc ta khô xơ, cũng tặng cho ta một bình.
Đêm hôm sau khi đi trộm, Yến Từ ngửi thấy hương hoa quế trên búi tóc ta, hứng thú hỏi:
"Ngươi không sợ bị mẫu thân ta hạ độc sao?"
Ta khoa tay múa chân làm thủ ngữ nói:
"Hương dầu gội hoa quế rất thơm, sao nương nương lại hạ độc vào đó?"
"Vì người từng hạ độc gi*t người, người trong Cục Giặt đồ coi nàng như ác quỷ, sợ nàng trộm hạ độc, tránh nàng như tránh rắn rết."
Ta giơ tay phản bác: "Nhưng nương nương sẽ nói lời cảm ơn, còn người ở Cục Giặt đồ không bao giờ nói cảm ơn ta."
10
Nương nương nhiễm bệnh, Yến Đế cho phép nàng không đến Cục Giặt đồ, dưỡng bệnh trong cung Hoài Từ.
Nàng rất hoan nghênh ta đến thăm. Bọn ta phơi nắng trong sân viện, nàng dạy ta làm việc, thí dụ như làm thế nào để trồng hoa tú cầu.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Yến Từ chưa từng can thiệp vào bài giảng của nương nương, chỉ có một lần, khi nương nương muốn dạy ta học chữ.
"Mẫu phi!" Yến Từ ngồi dưới gốc cây đột nhiên lên tiếng: "Nhi thần cho rằng Quan Kỳ như vậy là tốt rồi, không cần học chữ."
Nương nương cau mày: "Đã không nói được lại còn không biết chữ, nàng làm sao có thể giải thích cho người khác hiểu ý mình?"
"Nhi thần biết." Yến Từ ôn tồn nói: "Người khác hiểu nàng hay không, không quan trọng, nhi thần hiểu nàng là được rồi."
Nương nương hỏi ta có muốn học chữ không, ta lắc đầu. Máu heo chảy xối xả còn thú vị hơn học chữ nhiều.
Đông sang, ta đến cung Hoài Từ đốt bã thuốc cho nương nương. Một hôm, Yến Từ bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm quạt của ta.
"Nha đầu câm bị nứt nẻ da rồi." Hắn nói: "Đợi khi phủ nội vụ chia phát than, ta sẽ cho ngươi hai chậu."
Không lâu sau than được đem tới. Lúc Yến Từ đốt than trong phòng ngủ, hắn bảo ta chìa tay ra, rồi giúp ta bôi dầu sò óng ánh lên bàn tay.
Cây kẹp sắt mà Yến Từ dùng để cạy đầu người đặt trong lò than, bị than phủ đỏ rực
Gió tuyết ngoài cửa sổ gào thét, trong phòng lại ấm áp. Than cháy lách tách như mẹ ru, khiến ta buồn ngủ gật gù.
Điều này khiến ta có chút tội lỗi. Yến Từ nói không trách ta, chỉ trách than quá đượm.
Người tốt. Than hư.
11
Mùa đông giá rét, phủ Nội vụ đưa mấy cục than quá tệ, đốt lên khói lửa mù mịt.
Yến Từ chất vấn thái giám quản sự, đối phương chỉ cười khéo đáp lại: "Là Thái tử điện hạ đích thân quản lý việc này, nô tài sẽ thay người đi hỏi một chút?"
Ta nhớ rõ mẫu thân Thái tử Yến Thanh, Tĩnh Hoàng hậu, từng bị mẫu phi Yến Từ đầu độc mà ch.
Yến Từ dẫn theo ta đang xách hộp cơm, đến cầu kiến Yến Thanh. Yến Thanh dắt một con ch.ó lớn, phía sau có thư đồng đi theo, lấy chân đá đổ hộp cơm.
Yến Thanh cười lớn: "Loại bong bóng cá nhỏ như này, ngươi không biết xấu hổ dám lấy ra hối lộ ta sao?"
"Văn Mục!" hắn cười nhạo, quay lại gọi thư đồng đang đứng tấn phía sau: "Tới đây, nếu ngươi chui qua được thì may ra ta thưởng cho mấy cục than."
Trần đời lại có chuyện tốt thế này sao! Ta hớn hở chui qua háng thư đồng.
"Yến Từ, ngươi nhặt được con ch.ó tốt từ đâu thế này?" Yến Thanh nhướng mày ra hiệu:
"Chó chui qua lỗ chó, sao ngươi còn chưa chui qua?"
Quai hàm Yến Từ căng ngạnh, tay nắm chặt thành quyền mà kìm nén, cuối cùng vẫn chui qua dưới háng chân thư đồng.
"Hay! Chẳng còn vở diễn nào đẹp mắt hơn như này nữa." Yến Thanh vỗ tay cười ha hả:
"Văn Mục, phân phó cho phủ Nội vụ đưa than tốt đến cung Hoài Từ đi!"
Từ đó, Yến Thanh ăn quen bén mùi, bèn hứa hẹn mỗi lần Yến Từ chui qua háng sẽ được thưởng một cân than tốt.
Cứ chạng vạng mỗi chiều tối, Yến Thanh đều dẫn theo thư đồng rời khỏi sớm, không rõ đi đâu. Hắn vừa muốn gây khó dễ cho Yến Từ, tất nhiên cũng vừa muốn tránh tai mắt của mọi người.
Đầu gối Yến Từ một mảng xanh tím. Ta bôi dầu hoa hồng cho hắn, rồi khua tay làm động tác thủ ngữ hỏi hắn vì sao không đi cáo trạng.
"Một tiếng trống dũng khí tăng lên, hai tiếng trống dũng khí suy giảm, ba tiếng trống dũng khí cạn kiệt.” Hắn nói: "Muốn hủy diệt một người, phải ra một đòn chí mạng, nhổ cỏ tận gốc!"