Thái giám lắp bắp khai nhận: "Tiểu….tiểu nhân chỉ nhớ Thái…. Thái tử điện hạ từng hạ chỉ không được phát than tốt cho cung Hoài Từ…"
Quan binh làm bộ định đánh, khiến hắn sợ tới mức kêu cha gọi mẹ: "Còn nữa! Những cục than đó …. được… được phát từng chậu một!"
Tống Thái phó, đang nửa tỉnh nửa mơ, bị gọi đến giữa đêm, chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Đại lý tự khanh:
"Đúng vậy. Mùa đông năm kia, Thái tử điện hạ thường mang theo thư đồng cáo xin về sớm, không rõ đi đâu."
Sắc mặt Yến Thanh đỏ bừng, hắn nắm chặt tay, đi qua đi lại trong sân như đang cân nhắc một quyết định lớn, rồi nghiến răng đáp:
"Đúng, ta đã làm vậy."
"Ta bớt xén than của cung Hoài Từ vì ả tiện nhân đó đã hạ độc ch mẫu hậu."
"Đến nỗi vì sao lượng than kia được phát từng chút một, là do ta và Yến Từ đã có ước định. Mỗi lần hắn bò dưới háng của Văn Mục, ta sẽ thưởng cho hắn một ít than tốt. Vì để tránh tai mắt, ta mới cáo xin về sớm."
"Hắn nói ta ép bức lương dân, đó là hắn đã ghi hận trong lòng, mưu kế hắt bát nước bẩn lên người ta." Sau khi từ bỏ thể diện thừa nhận hành vi hèn hạ của mình, Yến Thanh lại ngang ngược đúng tình hợp lý: "Ngoài chuyện đó ra, tất cả đều là vu khống!"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Hoàng huynh vừa rồi đã lấy danh nghĩa Thái tử thề rằng giữa ta và Văn Mục không thù không oán. Vậy cớ sao hiện tại lại sửa lời, nói ta từng bò dưới háng Văn Mục?" Yến Từ nheo mắt, chậm rãi nói: "Những lời ngươi nói, còn đáng tin chăng?"
Sắc mặt của ba vị đại nhân trên chủ tọa trở nên tối sầm. Yến Thanh bàng hoàng, không ngờ rằng mình lại rơi vào bẫy của Yến Từ:
"Ngươi, ngươi dám lừa gạt..."
Càng vụng về, càng nhàm chán. Nghe đến đây, ta đã thấy chẳng còn hứng thú, nhưng Yến Thanh vẫn còn tiếp tục lải nhải.
Những lời biện bạch yếu ớt ấy ồn ào khiến tai ta phát ngán. Ta chỉ ước rằng mình không phải là kẻ câm, để có thể nói với Yến Thanh:
"Nhìn người đang khó chịu, người nhìn cũng cảm thấy khó chịu. Nhìn ngươi khó coi như vậy, kẻ khác cũng cảm thấy khó coi."
Cho nên Thái tử điện hạ, để không làm kẻ đứng xem như chúng ta đây phải thấy ngươi đang khó chịu, làm phiền ngươi hãy mau đi ch đi.
29
Cuối cùng, người dứt khoát đưa ra phán quyết cho vụ án này là Yến Trạm, người được Đại Lý Tự Khanh bổ nhiệm làm pháp y tạm thời.
Yến Trạm bái danh sư học y thuật từ nhỏ, từng nam tiến trị lũ, bắc tiến trị bệnh, là một người tài giỏi. Nghe nói vừa mới hồi cung, hắn đã được ủy thác trọng trách, chưa kịp cởi bỏ áo choàng, đã vội vã bước vào chính điện điều tra vụ án.
Khi cuộc xét xử lâm vào cục diện bế tắc, Yến Trạm đúng lúc bước ra từ chính điện, trần thuật kết quả khám nghiệm tử thi. Ánh lửa chiếu rõ sắc vàng nhạt chiếc áo choàng của hắn, ta không nhìn rõ khuôn mặt ẩn dưới vành nón, chỉ nhớ giọng nói của hắn như tiếng băng vỡ ngọc tan:
"… Ch do mất m.á.u quá nhiều, vết thương duy nhất là ở bụng. Hình dạng hung khí và vết thương hoàn toàn khớp nhau…"
Đại Lý Tự khanh muốn nói lại thôi, Yến Trạm tiếp lời: "Còn việc tự sát hay bị gi*t, kẻ tài hèn sức mọn như ta chưa thể xác định được, mong được lượng thứ."
Yến Thanh bất ngờ đứng dậy, chưa kịp phản bác thì lại bị lời tiếp theo của Yến Trạm chặn lại:
"Ngoài ra vẫn còn một chuyện nữa." Hắn ra hiệu cho quan binh trình lên một bức thư và từ tốn nói: "Ta đã phát hiện trong giày của người ch một bức di thư."
Bức thư tuyệt mệnh dằng dặc hàng nghìn chữ, với giọng điệu của nương nương, lên án những tội ác của Yến Thanh và Văn Mục.
Từng nét chữ mềm mại, kín đặc tờ giấy trắng, miêu tả từng chi tiết một cách sống động, khiến ai nghe thấy cũng lộ vẻ sững sờ kinh hãi.
Yến Thanh ngã bệt xuống đất, nghe xong thì hai mắt đăm đăm, mãi sau mới lảo đảo đứng dậy. Biết rằng lòng người đã mất, hắn suy sụp bật cười chua chát: "Người làm trời thấy! Yến Từ, ngươi không sợ sao? Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!"
"Nếu có lời gian dối" Yến Từ bất động như núi, ngẩng mặt lên trời thề: "bị thiên lôi giáng xuống."
Một tiếng sấm lớn vang lên! Ánh sáng trời bỗng giáng xuống nhân gian, mưa gió ầm ầm kéo đến. Cung nhân nhanh chóng thu dọn bàn ghế, áp giải tội phạm, bung dù tránh mưa, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Những đôi giày vội vã giẫm nát bụi hoa, cành lá đổ rạp vào vũng nước, trông thê thảm xót xa.
Yến Thanh và Yến Từ cùng bị áp giải vào ngục, tiếng chửi bới của Yến Thanh theo ba chiếc bàn lớn từ cung Hoài Từ dần dần khuất xa.