• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cuối cùng cũng qua được cái không khí lạnh buốt của đầu xuân. Vào thời điểm cuối xuân, Yến Đế ăn không ngon miệng, chỉ uống được canh sâm. Trong cung lại đưa thêm không ít thuốc dẫn để chữa bệnh mãn tính của ông ta, khiến Yến Từ bận đến mức không nghỉ ngơi, kìm sắt trong tay đã gãy đến ba cái.

Hè đến, Yến Đế trở bệnh nặng, ngự y quyết định dùng phương pháp trích m.á.u khử độc, nói rằng dùng gì bổ nấy, dùng m.á.u hoàng đế để bổ m.á.u hoàng đế. Yến Đế có nhiều con nối dõi, nhưng người dám xả m.á.u cứu phụ thân lại không nhiều. Lại cố tình ngay lúc này Hoàng tử Yến Trạm lại đang ở ngoài cung để trị thuỷ ngăn lũ, không thể hồi cung.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cuối cùng, Yến Từ quỳ trước giường c.ắ.t c.ổ tay, cung kính giơ cánh tay để hoàng đế nhấm nháp m.á.u mình.

Trong khoảng thời gian đó, ta thường lén lấy m.á.u vịt trong Ngự Thiện Phòng, tính dùng m.á.u bổ máu. Thế nhưng Yến Từ nói, không phải cái gì cũng có thể bổ được.

Lúc bọn ta gặp nhau, hắn đã cho ta xem vết cắt trên cổ tay. Trên cổ tay trắng mịn lại là một vết sẹo dữ tợn.

Yến Từ hỏi ta: "Xấu không?" Ta khoa tay múa chân: "Có một chút!" Hắn nói: "Ngươi nhìn kỹ lại xem." 

Ta lại ra hiệu: "Ta nhìn kỹ rồi mà."

Thế mà hắn chỉ vì chuyện này mà tức giận, cứng đầu ra lệnh cho ta làm thủ ngữ nhiều lần: "Rất đẹp! Rất đẹp! Rất đẹp!"

Một con sóc bay bò qua chân bọn ta, Yến Từ liền cầm lên bóp ch, nhấc đuôi nó lên: "Quan Kỳ, ngươi biết ngũ linh chi làm từ gì không?"

"Ngũ linh chi là phân sóc bay, phơi khô rồi giã thành bột để làm thuốc." Yến Từ nói: "Nó và nhân sâm hoàn toàn xung khắc."

13

Đầu thu. 

Tin vui truyền đến, bệnh mãn tính cuối cùng đã có khởi sắc, hoàng đế vô cùng vui mừng, đồng ý để Yến Từ quay lại Quốc Tử Giám đọc sách. Địa vị của Yến Từ tăng lên như diều gặp gió, có thể ngang hàng với các huynh đệ, cùng ngồi cùng ăn.

Hắn bắt ta ra khỏi phòng bếp, giúp hắn bê than. Trên đường đến phủ Nội vụ, bọn ta lại gặp Yến Thanh.

Yến Thanh châm chọc mỉa mai như thường lệ: "Loại tiện chủng bò lên từ việc bán máu, khó leo lên được đế vị."

"Đế vị." Sau khi Yến Thanh đi, mặt Yến Từ bỗng nhiên đầy nghi hoặc hỏi ta: "Quan Kỳ, sao ta không thể lên được đế vị?"

Đây là bí mật thứ hai mà hắn nói cho ta. Ta chớp mắt, nhìn thẳng vào dã tâm của hắn.

Ta biết Yến Từ thủ đoạn phi phàm, cái gì hắn cũng kể với ta, bao gồm cả việc Yến Đế đột nhiên bệnh ngày càng nặng, cũng đều là bút tích của hắn.

Một khối băng. 

Trong băng có chứa bột ngũ linh chi. Chỉ cần nửa canh giờ, khối băng mới hoàn toàn tan chảy.

Thái y nói Yến Đế thuộc tính hỏa, cần dùng băng để áp chế nhiệt độc. Cuối thu nắng gắt dữ dội, mỗi ngày Yến Đế đều uống canh sâm băng.

Yến Từ bưng bát canh đó, chân bước, vào điện, kiểm độc, múc canh, vừa đúng nửa canh giờ theo yêu cầu.

14

Dã tâm tựa như con ngựa, một khi đã tháo dây cương, sẽ chẳng thể giữ lại. Nương nương phát hiện ra khối băng đã bị động tay chân trong hầm rượu ở cung Hoài Từ, cũng phát hiện ra tham vọng không kiểm soát của Yến Từ.

Tại canh Sửu, khi ta mang đồ ăn đến cung Hoài Từ, thấy Yến Từ đang quỳ gối trong viện, đôi môi tái nhợt.

Hôm ấy tuyết vừa rơi đầu mùa. Ta muốn bước tới giúp Yến Từ phủi tuyết trên vai xuống, lại bị nương nương phía sau nghiêm giọng quát lui.

“Bất trung bất nghĩa!” Nương nương cầm chổi quất hắn: “Ta đã dạy ngươi thế này sao! Hồ đồ!”

“Trung quân kính phụ, là trung là nghĩa, nối giáo cho giặc là trung là nghĩa sao?” Yến Từ cười lạnh: “Mẫu phi, chính người mới là hồ đồ.”

“Ngươi nhìn Thập lục Hoàng tử Yến Trạm mà xem, xem thế nào là trung quân kính phụ, chống lũ trừ dịch, thanh danh vang dội khắp nơi!”

“Nhi thần có sự lựa chọn sao?” Yến Từ gần như nghiến răng nói: “Nhi thần là đứa con của kẻ tội nhân, ai sẽ nguyện ý đi theo nhi thần?”

“Là nhi thần thích cạy đầu người sao? Hay nhi thần thích mỗi đêm đi trộm cắp? Nhi thần thích gi*t người phanh xác hay sao?”

“Ai lại không muốn làm anh hùng được người người kính ngưỡng?” Lông mi Yến Từ đầy sương tuyết, “Nhi thần cũng muốn, nhưng nhi thần căn bản nào có sự lựa chọn.”

Nương nương phất tay áo rời đi. Yến Từ vẫn quỳ ở đó. Để dỗ hắn vào trong nhà, ta mở nắp hộp thức ăn.

“Là cá vược nướng đấy, không ăn sẽ nguội mất.” Ta khom người ngăn tuyết khỏi rơi vào hộp, rảnh tay làm thủ ngữ: “Vào trong ăn thôi.”

Đột nhiên không kịp phòng bị, Yến Từ đang quỳ bỗng vươn tay ôm chặt lấy cổ ta, không kìm được mà khóc.

Nước mắt nóng hổi lăn xuống bên cổ ta, gió vừa thổi qua liền lạnh căm. Ta cảm thấy Yến Từ rất giống với nước mắt của hắn, vừa nóng vừa lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK