Ta lừa ma ma, lừa nương nương, lừa quan binh, lừa sơn tặc, lừa Yến Đế, lừa Yến Từ và cả Yến Trạm.
Nhìn hai huynh đệ bọn họ lục đục với nhau, tranh đấu đến vỡ đầu chảy máu, chỉ để làm bệ đỡ cho ta bước lên ngai vàng.
Ngày xưa, ta là một kẻ tị nạn may mắn trốn thoát, là dược liệu bị Yến Đế vứt bỏ, là cung nữ nói dối như cuội, là kẻ đồ tể không thể nói.
Giờ đây, ta là ngư ông đắc lợi, là chim hoàng tước đê tiện hèn hạ, người cười cuối cùng là người thắng.
Ngày mai, ta sẽ là chủ nhân của giang sơn này, là quân chủ của Đại Yến!
Yến Đế bệnh nặng, Đại Yến cũng bệnh nặng, ta phải cắt bỏ khối u thối rữa bám vào Đại Yến.
Ta muốn thiên hạ này vẫn còn công đạo, ta muốn sinh linh không còn oán thán lầm than.
Ta muốn mỗi người đều an cư, mỗi người đều lạc nghiệp. Khi ta leo lên đỉnh cao quyền lực, ta sẽ tái tạo vinh quang của Đại Yến.
Ta muốn, quyền lực.
Đó là con đường lớn của ta. Bất kể ai, đều phải vì con đường lớn của ta mà nhường đường.
Dù đó là Xuân Lan, là Đức Hải, dù họ đã bảo vệ ta, đến ch cũng không tiết lộ sự thật, dù họ như cha mẹ của ta, cứu ta, nuôi ta, yêu thương ta, cho ta một mạng sống thứ hai.
Dù lòng ta tràn ngập đầy bi phẫn, dù trái tim ta bị rỉ máu, ta vẫn phải giữ gương mặt vô cảm, giơ cao rìu, từng mảnh từng mảnh, tự tay m.ổ x.ẻ họ thành bộ xương, để không ai phát hiện Đức Hải là thái giám.
Ta có con đường lớn của ta. Bất kể ai, cũng phải nhường đường cho con đường lớn của ta.
Xuân Lan nói: “Điện hạ, đi thôi.”
Được, vậy ta sẽ tiến về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ ngoảnh lại.
Vĩnh viễn không hối hận.
80
Sau khi hoàn thành điệu múa đưa Yến Trạm về cõi ch, ta không buồn để ý đến Yến Từ.
Ta cúi xuống, tìm thấy bốn tấm binh phù trên thân xác không đầu của Yến Trạm, cùng với miếng ngọc tỷ khắc rồng của phụ vương.
Tháo sợi tua rua đỏ buộc trên chuôi rìu, ta cột nó lên chiếc ngọc tỷ rồng tinh xảo.
Ta nâng niu miếng ngọc tỷ, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuyên qua, bầu trời tối dần, nhưng nó càng thêm tỏa sáng.
Ánh sáng trong suốt len lỏi qua từng vảy rồng khắc trên ngọc, rực rỡ như thế, mê hoặc như thế.
Quyền lực, quyền lực. Trên đời này, thứ duy nhất xứng đáng để Yến Thiên Thu ta nắm trong tay, chính là quyền lực có thể xoay chuyển trời đất!
Bước ra khỏi Kim Loan điện, đám cung nhân và binh lính bận rộn dọn dẹp chiến trường không để ý tới ta.
Ta đặt hai ngón tay lên môi, thổi một tiếng còi bồ câu chói tai, làm những kẻ đang tất bật trước điện ngẩng đầu lên nhìn ta.
Bọn họ không hiểu chuyện gì, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi sau trận tử chiến và ánh mắt đầy mơ hồ
Ta nhấc đầu Yến Trạm bị chặt lìa, nắm lấy tóc hắn, dùng phần cổ đẫm m.á.u của hắn làm bút.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Từ nhỏ ta đã luyện tập thư pháp từ các danh gia khắp thiên hạ, từng nét bút mạnh mẽ vững vàng, sắc sảo.
Đầu người làm bút, tường cung làm giấy, m.á.u tươi làm mực, nhúng bút viết chiếu, vầng tà dương chiếu rọi lên thánh chỉ đẫm m.á.u của ta, thánh chỉ đầu tiên.
“Trẫm là cô nhi của tiên đế Yến Thiên Thu, hiện cầm binh phù, chỉ huy bốn quân, nắm giữ ngọc tỷ, thống trị tám phương.”