Nhưng ban đêm hắn vẫn đến nhà bếp tìm ta.
Đêm nay, dưới ánh đèn leo lắt, Yến Từ không vui vẻ như mọi khi.
Yến Từ đứng bên bếp lò, lật cây kìm, than hồng chưa tàn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, phản chiếu trong mắt hắn, tựa như hai viên hổ phách trong suốt.
Những tia lửa nhỏ b.ắ.n ra từ lò than, lảo đảo xoay quanh cây kìm như say rượu.
“Một người phải ch, nguyên nhân ch thế nào mới tốt?” Hắn chậm rãi hỏi: “Vì dám nói dối với chủ nhân, nên cạy sọ não tốt hơn?”
“Hay vì tham tài hại mệnh nên bị ngũ mã phanh thây? Quan Kỳ, ngươi chọn giúp nàng ấy đi.”
Nhà bếp ngột ngạt đến đáng sợ, Yến Từ mở cửa nhà bếp ra, mỉm cười với ta: “Trả lời đi, ta biết ngươi có thể nói chuyện.”
Ta co ro dưới bàn, run rẩy, thấy bóng hắn kéo dài dưới ánh trăng, như một con quái vật.
Cái bóng từ từ áp sát bao phủ lấy ta. Ta ngước lên, nhìn thấy Yến Từ ngồi xổm trước bàn, tay chống lên mép bàn, cúi đầu nhìn ta.
“Có phải ngươi rất nghi hoặc hay không?”
Hắn nói nhỏ: “Nghi hoặc xem chính mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào.”
Không thể giả điên giả khùng che đậy nữa. Ta bò ra khỏi gầm bàn, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẹp đẽ nhưng ẩn chứa sát khí của hắn. Thật nguy hiểm! Thật mê hoặc!
“Điện hạ.” Đã quá lâu không nói chuyện, âm thanh nghe lạ lẫm đến chính bản thân ta cũng không nhận ra.
Giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu, Yến Từ cúi người xuống để nghe ta nói rõ hơn. Ta vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo hắn lại gần hơn.
Ta thở một hơi nhiệt bên tai hắn, nghẹn ngào nói: “Ta biết ….. sơ hở ở đâu.”
Gương mặt bọn ta sát cực gần, hơi thở ấm áp giao hòa, trong lòng ngứa ngáy.
Ta l.i.ế.m môi khô khốc: “Từ bốn năm trước khi ta mới bước chân vào Yến cung, điện hạ đã gặp ta, liền biết ta có thể nói chuyện.”
“Dường như điện hạ rõ ràng biết ta có thể nói, nhưng vẫn làm bộ tin rằng ta là kẻ câm.”
Ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ta biết rõ điện hạ thông minh hơn người, một khi đã gặp qua liền không quên được, nhưng vẫn làm bộ tin rằng điện hạ đã quên ta.”
“Cung Yến đầy rẫy nguy hiểm, ta cam tâm giả làm một kẻ câm gi*t lợn chỉ để giữ tính mạng.”
Yến Từ vươn tay ra, những vết chai mỏng trên ngón tay cọ qua cánh môi ta, để lại một cảm giác rát nhẹ: “Ngươi nói …. ta cố ý phối hợp giả ngốc với ngươi?”
Tất nhiên rồi! Ta là Quan Kỳ, ta chỉ là một quân cờ thầm lặng, không dùng được thì vứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Yến Từ không chỉ muốn báo thù nỗi nhục chui háng, mà còn muốn bảo toàn đường lui. Cách tốt nhất chính là mượn d.a.o gi*t người, sau đó vứt bỏ con d.a.o rồi đứng ngoài cuộc.
Ta chính là con d.a.o mà hắn sắp vứt bỏ.
Đêm nay hắn tới đây để lấy mạng ta.
Ta nở một nụ cười rạng rỡ nhìn hắn: “Điện hạ muốn gi*t ta, đơn giản bởi hai lý do. Một là ta đã lừa gạt điện hạ, khiến ngài sinh lòng nghi kỵ, muốn trừng phạt ta. Hai là sự việc đã bị bại lộ, ngài không còn tín nhiệm kẻ đồng phạm là ta, nên muốn gi*t người diệt khẩu.”
“Hà cớ gì điện hạ phải đuổi tận gi*t tuyệt? Ta nảy một kế giúp ngài, vừa miễn ch một mạng vừa có thể giữ kín như bưng mọi chuyện, lại vừa có thể giúp ngài gi*t gà dọa khỉ, làm gương cho kẻ khác.”
Ngay lập tức, ta thò tay vào lò than còn hơi nóng, nhặt lấy một cục than và nuốt sạch.
Đây là một trận đánh bạc xa xỉ, hoặc là mất mạng, hoặc là mất giọng. Ta đau đến mức gần như ngất đi, co quắp trên mặt đất cào cấu cổ họng.
Một lát sau, vị nhà cái tâm tình thất thường này đã lật quân át chủ bài của vận mệnh trước mặt ta.
Cục than không khiến ta lập tức mất mạng, chỉ phá hủy đi giọng của ta. Ta mất đi giọng nói nhưng giữ lại được mạng sống.