____________
Hai ngày thi nhanh chóng trôi qua.
Đây là hai ngày yên bình nhất mà Sầm Chân Bạch đã trải qua. Để ngăn chặn gian lận, chỗ ngồi thi của cả khối bị xáo trộn hoàn toàn, từ lớp 3, cậu bị phân đến lớp 14 ở phía bên kia của tòa nhà, không có Hoắc Ngưỡng hay Hà Hạm và đám người kia.
Chỉ là bây giờ cậu đã nổi tiếng ở trường trung học Tinh Tế, dù đi đến đâu cũng bị người ta bàn tán. Dù chỉ là mở nắp bút vẫn có người tò mò nhìn qua.
Cậu giống như đang sống trong một chiếc hộp trong suốt, toàn thân trần trụi, không một mảnh vải che thân, bên ngoài đầy ắp những khán giả đứng nhìn, ở đâu cũng có ánh mắt theo dõi.
Tuy nhiên, Sầm Chân Bạch không quan tâm, những chuyện như thế này không phải là điều cậu không thể chịu đựng được.
Hiệu suất chấm thi của trường trung học Tinh Tế rất cao, máy quét lạch cạch một cái, kết quả đã có ngay ngày hôm sau.
Chủ nhiệm lớp, Phương Vinh cầm bảng điểm, mặt mày rạng rỡ bước vào lớp: "Lớp chúng ta có một bạn lọt vào top 3 của toàn khối."
Mọi người lập tức nhìn về phía những học sinh có thành tích nổi bật trong lớp. Lớp 3 không phải là lớp chuyên, người đạt thành tích cao nhất của lớp này trước giờ chỉ đứng thứ sáu toàn khối là cùng.
Phương Vinh nói: "Sầm Chân Bạch, tổng điểm 684, hạng nhất lớp, hạng nhì toàn khối."
Ngay khi chủ nhiệm vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên nhìn về chỗ của omega.
Hoắc Ngưỡng không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ nhướng mày, nhìn hàng ghế trước của mình. Omega ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng mặt, alpha có thể nhìn thấy một đoạn lông mi cong vút nhô ra khỏi đường nét gương mặt.
Sầm Chân Bạch thì lại nghi ngờ về chất lượng và độ khó của kỳ thi lần này. Vì còn một số kiến thức chưa học xong, nên phần lựa chọn, điền chỗ trống và các bài toán trong môn Toán, cậu đều gặp chút khó khăn, môn Hóa cũng vậy.
Với số điểm này, nếu ở trường Nhất Trung, cậu chỉ có thể xếp khoảng hạng mười toàn khối, vì có rất nhiều người chen nhau ở mức điểm từ 680 đến 690.
"Tiếp theo, vị trí thứ hai là Lâm Ninh Ninh, tổng điểm 669, hạng nhì lớp, hạng mười một toàn khối."
Giáo viên chủ nhiệm chỉ đọc tên của mười bạn đứng đầu lớp, sau đó phát bảng điểm cho từng người tự xem.
Nhưng điều khiến Sầm Chân Bạch bất ngờ là Hoắc Ngưỡng lại chính là người cuối cùng được xướng tên ở vị trí thứ mười.
"Giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi học giải đề..."
Hoắc Ngưỡng nhận bảng điểm rồi nhét thẳng vào ngăn bàn, cúi xuống bắt đầu ngủ bù.
Sau giờ học, bảng xếp hạng toàn khối được dán ở khu quảng trường trung tâm của tầng này, mọi người đều bị cái tên ở hàng thứ hai làm cho kinh ngạc, ồn ào bàn tán.
Tối hôm đó, Sầm Chân Bạch nhận được cuộc gọi từ Giang Gia Năng.
Khi đó, Sầm Chân Bạch đang ôn lại những câu sai trong bài thi, chú Trần đi đến gõ cửa phòng cậu và nói: "Chủ tịch tìm cháu qua điện thoại."
Sầm Chân Bạch nhận cuộc gọi, màn hình chiếu lên bức tường với hình ảnh từ phía Giang Gia Năng.
"Ôi trời ơi, Chân Bạch, con giỏi quá!" Giang Gia Năng mặc bộ trang phục chiến đấu nhẹ nhàng, câu đầu tiên đã là lời khen.
Sầm Chân Bạch có hơi bối rối: "Cháu chào cô, có chuyện gì vậy ạ?"
"Thi được hạng nhất lớp cơ mà, giỏi quá tiểu Chân Bạch!"
Lần đầu tiên Sầm Chân Bạch thi tốt lại còn được khen, cậu có chút ngượng ngùng, không biết nên nói "cảm ơn" hay "không có gì", mãi mới lí nhí đáp: "Vâng."
Giang Gia Năng trông rất vui, bà giơ lên một thứ đầy lông lá cho Sầm Chân Bạch xem: "Cô đang ở Nhất Tinh, ở đây có rất nhiều động vật hoang dã. Con muốn gì làm phần thưởng không? Cô mang một con về cho con chơi nhé?"
Sầm Chân Bạch nhìn kỹ, hóa ra đó là một con sói đã chết. Đừng bảo với cậu là Giang Gia Năng đã đánh chết nó bằng tay không đấy nhé... Cậu từ chối khéo: "Dạ... không cần đâu cô."
"Thôi được:" Giang Gia Năng có vẻ hơi thất vọng: "Để cô chọn cho con vậy. À mà Hoắc Ngưỡng lại thi được hạng mười à."
Lại à? Sầm Chân Bạch chớp mắt, không nói gì.
"Thằng bé chỉ làm để đối phó với cha nó, sợ bị ông ấy cằn nhằn." Giang Gia Năng nói: "Nó không thích học, từ nhỏ cứ như bị tăng động, nhưng lại rất giỏi đấu kiếm, cưỡi ngựa, đánh đấm, và bắn súng, cũng coi như là một nhân tài cho quân đội..."
Giang Gia Năng hỏi: "Dạo này Hoắc Ngưỡng có bắt nạt em không?"
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Không ạ."
"Nếu có, cứ nói với cô." Giang Gia Năng dặn dò thêm: "Còn một tuần nữa thôi, cô và chú Hoắc sẽ về nhà, đừng sợ."
Lại là hai chữ đó, đừng sợ.
Cậu đâu có sợ... Sầm Chân Bạch ngẩn người: "Dạ, vâng."
Qua màn hình, Giang Gia Năng dịu dàng nhìn cậu, như thể thấu hiểu hết mọi suy nghĩ của cậu.
Sầm Chân Bạch khẽ kéo mẩu da thừa trên ngón tay, máu lại rỉ ra chút ít.
"Vậy cô cúp máy nhé?" Giang Gia Năng nói: "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Sầm Chân Bạch cũng nhỏ giọng đáp: "Chúc ngủ ngon."
Gần 10 giờ tối, chú Trần lại gõ cửa phòng cậu, tay cầm một ly sữa nóng, "Chủ tịch bảo cháu gầy quá, mỗi tối uống hết ly này rồi ngủ."
Sầm Chân Bạch nhận lấy, uống một ngụm, hơi nóng nhưng lại ấm áp.
——
"Thiếu gia, lại không ăn sáng sao?"
Đáp lại lời chú Trần chỉ là tiếng đóng cửa của alpha.
Sầm Chân Bạch cũng đã ăn xong, thấy chú Trần chưa làm gì, cậu nhắc: "Chú Trần, bữa sáng của Hoắc Ngưỡng."
"À, đúng rồi, đúng rồi, trí nhớ của ta dạo này kém quá, suýt thì quên."
Sầm Chân Bạch tự mình cầm hộp cơm nặng ba, bốn cân mang đến trường, cậu thấy Hạ Hạm và những người khác đứng ở đằng xa, dường như chỉ để xem cậu có thực sự bước xuống từ xe quân đội hay không.
Sầm Chân Bạch không để ý, coi như không thấy tiến thẳng về lớp.
Sầm Chân Bạch như thường lệ mang bữa sáng đặt lên bàn của Hoắc Ngưỡng.
Đợi vài giây.
Hoắc Ngưỡng: "Mang đi, đừng có mang đến nữa, nghe chưa, phiền lắm."
Được thôi, Sầm Chân Bạch xoay người, thành thục treo hộp cơm giữ nhiệt lên bên cạnh bàn của mình.
Giờ nghỉ trưa, mọi người nhanh chóng tản đi.
Sầm Chân Bạch thích ở một mình, khi những ánh mắt biến mất, cậu mới có thể thở phào dưới áp lực nặng nề. Cậu mở hộp cơm giữ nhiệt, bên trong là phần ăn sáng vốn dĩ dành cho Hoắc Ngưỡng — sandwich cá ngừ, bánh bao và sữa đậu nành.
Trường trung học Tinh Tế là ngôi trường có tỷ lệ cây xanh cao nhất trong khu vực Nhị Tinh, ngoài cửa sổ có một cái cây rất cao, lá cây trông giống như hình trái tim hơi nhọn. Sầm Chân Bạch ngồi bên cửa sổ, vừa nhìn ngọn lá cao nhất vừa từ từ nhai thức ăn trong miệng.
Nhưng chỉ khoảng mười phút sau, trong lớp đã có người trở lại.
Sầm Chân Bạch nhanh chóng nhét phần sandwich còn lại vào miệng, nuốt xuống bụng.
Trường trung học Tinh Tế phân cho mỗi học sinh một phòng ký túc để nghỉ trưa, phòng hai người, môi trường không khác gì căn hộ cao cấp.
Nhưng đã gần một tháng từ khi chuyển trường, Sầm Chân Bạch chưa từng đến đó lần nào.
Cậu ở lại lớp, không ngừng viết, không ngừng học, không ngừng ôn bài.
Sắp đến giờ vào học, Sầm Chân Bạch nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi vệ sinh trước khi nhóm Hạ Hạm đến.
Chỉ có điều vận may không tốt lắm, khi cậu quay lại thì nhóm Hạ Hạm đã đến, tên này nhìn cậu một cái, khẽ cười.
Sầm Chân Bạch phớt lờ.
Kể từ sau khi Hoắc Ngưỡng nổi giận hôm đó, nhóm Hạ Hạm không còn bắt nạt cậu trong lớp nữa, nhưng lại chọn những trò bẩn thỉu khác sau lưng.
Sầm Chân Bạch ngồi xuống chỗ của mình, đưa tay vào ngăn bàn định lấy túi bút, nhưng lại chạm phải thứ gì đó lông lá. Cậu nhắm mắt, nhón lấy cái đuôi dài rồi rút ra.
Đáng tiếc là nhóm Hà Hạm không bao giờ thấy được vẻ mặt sợ hãi của Sầm Chân Bạch.
Chuột chết Sầm Chân Bạch đã sống cùng với chúng suốt hơn 5000 đêm ngày thì sao có thể sợ hãi.
Cậu đứng dậy, tay nắm con chuột chết lắc lư, cậu nghe thấy tiếng la hét trong lớp, cả con trai lẫn con gái.
Đám thiếu gia, tiểu thư này chưa bao giờ nhìn thấy chuột chết.
Có lẽ là do Hà Hạm bảo người khác làm, bởi vì chính Hạ Hamh cũng có vẻ sợ hãi, mặt tái nhợt nhưng vì sĩ diện cổ cứng đơ ngồi yên tại chỗ.
Sầm Chân Bạch nhẹ nhàng đặt con chuột chết lên bàn của Hà Hạm, nói: "Trả lại cho cậu,từ sau đừng làm thế nữa."
Lâm Tử Bá che miệng, có chút buồn nôn, vỗ vai Hoắc Ngưỡng: "Hình như omega định mệnh của cậu... có hơi dữ quá nhỉ."
Y bắt đầu tin Sầm Chân Bạch đúng là người có thể quỳ trước cổng Cảnh Sơn số một cả ngày.
Hoắc Ngưỡng nhìn bàn tay Sầm Chân Bạch vừa nắm con chuột, lặng lẽ kéo bàn lùi lại.
Sau đó, Hà Hạm dường như càng giận dữ hơn, hành động ngày càng quá đáng.
Gã dán kẹo cao su lên ghế của Sầm Chân Bạch, đổ nước làm ướt sách vở, ném bút của cậu, xé bài tập của cậu, rồi khi giáo viên hỏi tại sao không nộp bài, cậu chẳng có gì để nói.
Gã thậm chí còn kéo Sầm Chân Bạch vào nhà vệ sinh trong giờ nghỉ, khi cậu đang trên đường đến phòng giáo viên để hỏi bài.
Nhiều ngày liền chuyện này cứ tiếp diễn.
Sầm Chân Bạch nhìn cuốn vở đầy bài tập chưa giải quyết được, kiến thức về hạt nhân lẽ ra đã phải học xong từ ba ngày trước nhưng giờ vẫn chưa làm xong.
"Này, học sinh chuyển trường."
Vừa bước ra khỏi lớp, Hà Hạm đã đuổi theo, túm cổ áo omega kéo vào nhà vệ sinh.
Hoắc Ngưỡng nhìn omega bị kéo đi, cảm nhận một chút, trong lòng không có cảm giác khó chịu gì. Xem ra theo thời gian trôi qua, cùng với sự biến mất của pheromone lưu lại trên người họ, cảm giác muốn bảo vệ và chiếm hữu đối với omega đó cũng dần phai nhạt.
Ngay cả nhà vệ sinh ở trường trung học Tinh tế cũng cao cấp, có đến năm mươi buồng vệ sinh, rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ, mỗi giờ học xong đều có nhân viên vệ sinh dọn dẹp.
Hà Hạm đưa tay xuống vòi nước, rửa tay kỹ lưỡng, rồi đột ngột hắt một vốc nước lên mặt Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch nhắm mắt lại, mái tóc phía trước trán và áo khoác đồng phục đều ướt một chút.
Vết thương của cậu đã lành từ lâu, mỗi ngày đều khoe gương mặt bé bằng bàn tay, khiến Hà Hạm càng nhìn càng ngứa ngáy.
Một luồng pheromone mạnh mẽ áp xuống, ngay cả omega dán miếng cách ly cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng may mắn là đang ở trường, có nhiều học sinh nên Hà Hạm không dám giải phóng nhiều.
"236 ngày nữa là đến kỳ thi toàn quốc..." Sầm Chân Bạch lẩm bẩm.
Một beta đẩy cậu một cái: "Thằng nhóc này nói gì vậy?"
Sầm Chân Bạch bình tĩnh nhìn Hà Hạm, nhẹ giọng nói: "Các cậu định mỗi ngày, mỗi tiết học đều như vậy sao?"
Hà Hạm đút tay vào túi: "Như thế nào?"
Sầm Chân Bạch nhìn đối phương một lúc, đột nhiên đi đến bồn rửa, rút một tờ giấy lau sạch mặt bàn, đặt giấy và bút của mình lên trên đó, rồi cởi áo khoác đồng phục ra, gấp gọn gàng.
Hà Hạm nhìn cậu ta đầy hứng thú, không biết omega này lại định làm gì.
Sầm Chân Bạch sau khi cởi áo khoác thân hình càng gầy yếu hơn, cậu bước đến trước mặt Hà Hạm.
Một alpha, hai beta.
Hà Hạm dùng ngón tay khều khuy áo sơ mi của omega, cười đùa: "Sao, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?"
"Đúng vậy," Sầm Chân Bạch bất ngờ mỉm cười, khiến Hà Hạm ngẩn ngơ: "Tôi nghĩ thông rồi."
Cậu nắm tay lại, đốt ngón tay giữa hơi nhô ra, rồi đấm mạnh vào mặt Hà Hạm.