Ánh mắt alpha nhìn cậu quá nặng nề, Sầm Chân Bạch không thể không dời mắt đi.
Chẳng trách tại sao trước khi đi ngủ hắn luôn bật đèn pin của thiết bị đầu cuối, chẳng trách tại sao hắn lại mang về nhiều đèn nhỏ như vậy, cũng chẳng trách tại sao khi nến bị tắt hắn lại vô thức bảo cậu đừng động đậy.
Mọi thứ đều đã có lời giải thích.
"Tôi không điều tra cậu." Sợ omega cảm thấy phản cảm, Hoắc Ngưỡng giải thích: "...Là tôi tự nhìn ra được."
Hắn hồi tưởng đi hồi tưởng lại đoạn ký ức đó như cọng rơm cứu mạng, sau khi qua giai đoạn tự lừa mình dối người, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Tại sao lần đầu tiên bị kéo vào phòng, Sầm Chân Bạch lại phải mò mẫm trong không khí vài lần?
Tại sao khi ở trong rừng nhỏ của khoa nông nghiệp, Sầm Chân Bạch lại cầm theo đèn pin?
Tại sao khi hắn nói dối rằng pheromone không có tác dụng, Sầm Chân Bạch lại nói: "Tôi không nhìn thấy"?
Thêm cả việc hai người họ tái ngộ, dưới sự chú ý có chủ đích của Hoắc Ngưỡng, để xác định được điều này không phải chuyện gì khó.
Hoắc Ngưỡng nói: "Lúc khám sức khỏe, tôi không biết. Sau này tôi có đến bệnh viện hỏi, bệnh quáng gà của cậu không phải bẩm sinh."
Khi đến Hoắc gia, Sầm Chân Bạch đã làm kiểm tra tổng quát. Qua xét nghiệm gien, biết được bệnh quáng gà không phải do di truyền.
Vậy cậu mắc bệnh quáng gà phần lớn là do suy dinh dưỡng.
Khi còn đi học, ở Hoắc gia, chú Trần luôn giám sát việc ăn uống của cậu nên tình trạng quáng gà có cải thiện đôi chút, dù không nhìn rõ lắm nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhưng sau khi vào trường y, bắt đầu làm việc, một là bận rộn, hai là Sầm Chân Bạch không có hứng thú với ăn uống, ba là cậu cảm thấy bệnh quáng gà cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống.
Dần dần, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng.
Từng cơn gió không ngừng thổi qua khe cửa, ngọn lửa bị thổi đến biến dạng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu, phản chiếu gương mặt của alpha khi sáng khi tối.
Thật kỳ lạ, Sầm Chân Bạch có thể cảm nhận được ánh mắt của alpha như lửa cháy, lượn lờ trên gương mặt cậu, nóng đến mức khiến cậu muốn đi rửa mặt bằng nước đá, cậu mím chặt môi.
"Chân Bạch à." Hoắc Ngưỡng khẽ gọi tên cậu, giọng chậm rãi, hắn hỏi: "Tại sao cậu không ăn uống đàng hoàng?"
Không khí như trở nên nặng nề, thật kỳ lạ... Đè nén đến mức Sầm Chân Bạch không ngẩng đầu lên được. Cậu nghẹn ngào trong cổ họng, cơ thể bất giác ngả về phía sau, có chút muốn chạy trốn.
Cánh tay đột nhiên bị nắm chặt, cậu giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên, nửa bên mặt đã tê dại.
"Sắp ngã rồi." Alpha cũng nghiêng người về phía cậu, nói.
Hoắc Ngưỡng còn muốn nói gì đó nhưng lại bất ngờ ngửi thấy mùi cỏ sau mưa nồng đậm, hắn khựng lại, vội vàng lùi về sau, nói: "Pheromone của cậu..."
Sầm Chân Bạch cũng nhận ra pheromone của cậu hơi mất kiểm soát, không thể điều chỉnh được.
Đây là... dấu hiệu sắp đến kỳ động dục, nhưng hai tuần trước cậu vừa tiêm thuốc ức chế mà...
Pheromone bắt đầu lan tỏa khắp trong bếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng may có ai bước vào sẽ ngửi thấy mùi của Sầm Chân Bạch.
Hoắc Ngưỡng lập tức cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên người Sầm Chân Bạch, kéo khóa lên đến trên cùng, che kín mặt cậu. Mùi của alpha miễn cưỡng áp chế được mùi của omega, hắn nói: "Về phòng trước."
Hai người rời khỏi nhà bếp, trên hành lang có treo đèn, Hoắc Ngưỡng thổi tắt nến rồi đi theo sau Sầm Chân Bạch, vừa đi vừa phát ra tín hiệu cảnh cáo đặc trưng của alpha.
Omega khoác áo khoác quân đội lớn hơn một cỡ, gấu áo dài lê trên mặt đất.
Về đến phòng, Hoắc Ngưỡng không vào mà đứng gác ngoài cửa.
Trong phòng, Sầm Chân Bạch lấy ra một ống thuốc ức chế, nhanh chóng tiêm vào cánh tay.
Thuốc ức chế được tiêm vào mạch máu, chạy khắp cơ thể như dập lửa. Cậu cảm thấy cơn ớn lạnh lan ra khắp cơ thể, rùng mình một cái.
Nhưng pheromone của alpha vẫn thoang thoảng bên mũi, khơi dậy lý trí vốn đã chông chênh của cậu lúc này.
Là áo khoác của Hoắc Ngưỡng.
Sầm Chân Bạch giơ tay, phải nắm đi nắm lại mấy lần mới kéo được khóa áo xuống. Sau khi cởi ra, cậu leo lên giường, trốn trong chăn khoảng năm sáu phút mới dần bình tĩnh lại.
Quần lót chưa khô.
Sầm Chân Bạch nhắm mắt lại. Hiện tại cậu chỉ còn hai chiếc quần lót mặc luân phiên, giặt xong phơi trong tủ, không biết đã khô chưa...
Chưa.
Hồi trước hình như có ai đó đã đưa cho cậu một chiếc quần lót dùng một lần, Sầm Chân Bạch mở ngăn kéo ra tìm.
Đợi đã, sao lại có một chiếc "tất" khác thường nằm trong đống tất?
Sầm Chân Bạch nhấc lên, chiếc "tất" bỗng mở ra, biến thành một chiếc quần lót.
Mắt cậu mở to, nhìn kiểu dáng, rõ ràng là chiếc quần bị mất mấy tháng trước.
Đúng lúc này, alpha gõ cửa hỏi: "Cậu ổn không? Có cần tôi giúp gì không?"
Đầu óc Sầm Chân Bạch nóng bừng, cậu mở cửa hỏi: "Cậu là biến thái à?"
Hoắc Ngưỡng bị câu hỏi đột ngột của cậu làm cho ngẩn người: "Cái gì?"
Sầm Chân Bạch giơ chiếc vải nhỏ trong tay cho hắn xem.
Chỉ một động tác, Hoắc Ngưỡng như bị chiếc vải nhỏ tấn công, lùi lại nửa bước, toàn thân hắn đỏ bừng, từ mặt đến cổ, đến ngực đều đỏ ửng.
Hắn vội vàng giải thích: "Tôi, cậu... tôi không cố ý, tôi có đeo găng tay giặt..."
Sầm Chân Bạch cũng đỏ mặt, cậu ném chiếc vải nhỏ vào ngực alpha: "...Vậy tôi cũng không cần nữa."
"Cậu..." Hoắc Ngưỡng càng lúng túng hơn, chiếc vải bị ném vào ngực, cậu theo bản năng muốn đưa tay ra ôm lấy nhưng vẫn kịp thời dừng lại, cuối cùng đành dùng tay kẹp lấy một góc của nó.
Chiếc vải nhỏ đung đưa qua lại.
Một chuỗi động tác chỉ mất chưa đến một giây, hắn cảm thấy cả người cứng đờ, không biết nên tiếp tục dùng tay kẹp nó hay buông ra cho nó rơi xuống, như thể làm gì cũng không đúng, hắn lắp bắp: "Cậu chắc chắn, muốn... đưa cho tôi sao?"
Sầm Chân Bạch - trạng nguyên khối khoa học tự nhiên, tân bác sĩ xuất sắc - hiếm khi hành động mà không suy nghĩ. Đầu óc cậu như tê dại, sau một lúc cố gắng bình tĩnh lại, cậu vội vàng giật lấy, nắm chặt trong tay.
Hoắc Ngưỡng cảm thấy khó chịu, hắn quay lưng lại, không nhìn nữa: "Tôi đi hâm nóng đồ ăn, hâm nóng đồ ăn."
Sau đó vội vã chạy đi.
Cuối cùng, không biết Sầm Chân Bạch xử lý thế nào, nhưng khi Hoắc Ngưỡng mang đồ ăn đến, cả hai đều đỏ mặt, cúi đầu ăn như thể đang chạy trốn, Sầm Chân Bạch còn ăn thêm một bát cơm.
Hai ngày sau, trạm chuyển tiếp điện mới đã hoàn thành.
Ngay khi căn cứ dưới lòng đất sáng bừng lên, mọi người không thể kiềm chế được, vui mừng reo hò như thể đang ăn Tết.
Thời tiết vẫn chưa ấm lên, một tuần trôi qua, ký túc xá của alpha vô cùng bừa bộn, vì thế mọi người quyết định tổ chức một buổi tổng vệ sinh.
Hoắc Ngưỡng cũng quay về ký túc xá, hắn phụ trách lau khung cửa sổ và quét mạng nhện trên trần nhà.
Năm người còn lại rất thân thiết, vừa làm việc vừa cười nói.
Hoắc Ngưỡng im lặng làm việc của mình, các quân nhân khác đều không ưa hắn lắm.
Khi sàn nhà bị đổ nước, nước bắt đầu lan ra, ngay khi Hoắc Ngưỡng gần lau xong khung giường, mũi hắn bỗng động đậy. Hắn ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc, ngay lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa.
Các alpha xung quanh không hề có bất kỳ biểu hiện lạ nào, chỉ vì hắn và Sầm Chân Bạch có độ tương thích 100% nên hắn có khả năng nhận biết mùi pheromone của omega mạnh mẽ hơn những alpha khác.
Hắn đứng dậy mở tủ của mình, bên trong luôn có sẵn thuốc ức chế omega, khoảng mười mấy ống, hắn lấy một ống, vội vàng chạy ra ngoài.
Các bạn cùng phòng: "Trời ơi... anh ta lại làm cái gì thế, rõ ràng đang trốn việc mà còn gây náo loạn thành ra như vậy?"
Hoắc Ngưỡng chạy rất nhanh, mùi pheromone càng mạnh khi hắn tiến gần đến phòng của Sầm Chân Bạch. Trên đường đi, hắn nghe thấy nhiều alpha nói: "Wao, mùi này thật tuyệt... Omega nào đang vào kỳ động dục vậy? Là thư ký hay bác sĩ thế?"
Chỉ còn một góc nữa là đến, đột nhiên, một tiếng súng vang lên.
Mỗi khẩu súng khi bắn đều có âm thanh khác nhau, đó là khẩu súng nhỏ mà hắn đã tặng cho Sầm Chân Bạch.
Bên ngoài cửa phòng omega bị mười alpha vây kín, chặn lại. Còn cửa phòng cậu đã bị một alpha mất trí lao vào phá vỡ.
Trái tim Hoắc Ngưỡng đập mạnh, hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức phát tán một lượng lớn pheromone của alpha, như sóng vỗ mạnh mẽ và đáng sợ, ép lên những alpha kia.
"Nếu không muốn chết thì cút ngay!"
Pheromone của hắn là như thế.
Những alpha còn giữ chút lý trí lập tức tỉnh lại, vừa ho khan vừa vội vã chạy đi, chỉ còn ba người, họ gần như đã nắm được chân của Sầm Chân Bạch.
Trong khi đó, Sầm Chân Bạch cầm khẩu súng nhỏ mà Hoắc Ngưỡng đưa, chĩa thẳng vào ba alpha kia: "Đừng lại gần..."
Cánh tay cậu run lên dữ dội, suýt chút nữa không thể cầm nổi khẩu súng.
Vừa rồi, một loạt đạn đã được bắn thẳng xuống đất.
Sầm Chân Bạch không biết cách sử dụng súng, cậu là bác sĩ, còn ba alpha kia là quân nhân của Nhị Tinh.
Cậu chỉ muốn đe dọa, nhưng những alpha kia đã hoàn toàn mất lý trí.
Cổ tay Hoắc Ngưỡng dùng sức, vung mạnh, đánh vào gáy của ba alpha.
Họ lần lượt ngã xuống đất.
Nghe thấy tiếng động, Sầm Chân Bạch vội vàng quay lại, chĩa súng vào Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Ngưỡng giơ tay ra, bình tĩnh trấn an cậu: "Là tôi, đừng bắn."
Trông Sầm Chân Bạch có vẻ như không thể chịu đựng lâu thêm nữa, cậu không nói gì, cũng không thể lui lại, đôi chân cậu siết chặt lấy giường.
Những bác sĩ beta và quân nhân đến sau bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, họ cũng không dám hành động, sợ omega có thể vô tình bắn trúng họ.
Hoắc Ngưỡng nói: "Không sao đâu, các anh đưa ba người kia đi đi."
Trong khi đó, hắn dùng cơ thể mình che khuất cho họ, hỗ trợ các beta hành động.
Một bác sĩ nói: "Thiếu tá Hoắc, anh ổn chứ? Hay là chúng tôi chuẩn bị thuốc an thần, tiêm cho cậu ấy..."
Pheromone mùi cỏ sau mưa lại ùa về phía Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Ngưỡng rất vất vả để kiềm chế, hắn lắc đầu: "Không cần, phiền các anh đóng cửa lại."
Lạch cạch một tiếng, bác sĩ đành phải ra ngoài.
Hoắc Ngưỡng lại nhìn về phía omega, giọng dịu dàng: "Không làm gì cả, chỉ là tiêm cho cậu một mũi thuốc ức chế thôi."
Sầm Chân Bạch vẫn không buông khẩu súng, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Hoắc Ngưỡng, như thể đang cố nhớ ra hắn là ai, nhưng ánh mắt của cậu lại vô cùng mờ mịt.
Hai bên giằng co, không khí căng thẳng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hoắc Ngưỡng kiên nhẫn lặp lại: "Được không? Chân Bạch, đừng sợ."
Lúc này, mi mắt Sầm Chân Bạch như có cảm giác, run lên một chút. Tay cậu yếu ớt không thể nắm chặt nữa, khẩu súng rơi xuống đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Cậu nhìn vào mắt alpha, thì thầm: "Được rồi, hừ... tôi không bắn cậu."