Chỉ là có chút kỳ lạ, tại sao cha mẹ lại không nhìn hắn? Khi Sầm Chân Bạch cầu hôn, chắc chắn họ phải vô thức nhìn về phía người được cầu hôn là hắn chứ! Sao họ cứ nhìn chằm chằm Sầm Chân Bạch làm gì?
Giang Gia Năng hỏi: "Chân Bạch, con suy nghĩ kỹ chưa?"
Sầm Chân Bạch gật đầu: "Cháu suy nghĩ kỹ rồi, cô chú, thời gian qua thực sự đã làm phiền hai người rất nhiều."
Đúng rồi, cứ theo hướng đi này, khóe miệng Hoắc Ngưỡng càng ngày càng nhếch lên. Câu tiếp theo của Sầm Chân Bạch chắc chắn sẽ là: "Sau này hãy để Hoắc Ngưỡng cho cháu chăm sóc."
Nhưng sau khi Sầm Chân Bạch nói xong, cậu lại im lặng.
Thôi thì, Hoắc Ngưỡng thầm nghĩ, omega vốn ít nói, miệng cũng vụng về, cậu chỉ cần hôn giỏi là được.
Giang Gia Năng nói: "Được."
Khoan đã, Hoắc Ngưỡng không nhịn được lên tiếng, đầy thắc mắc: "Mẹ, mẹ không hỏi ý kiến con sao?" Tại sao bà lại thay hắn đồng ý lời cầu hôn của omega chứ!
"Ồ." Giang Gia Năng lịch sự hỏi: "Vậy ý kiến của con là gì?"
"Ừm." Ánh mắt Hoắc Ngưỡng hơi lơ đãng: "Con đồng ý."
Chết tiệt, rõ ràng hắn nghĩ sẽ nói cần cân nhắc thêm, sao miệng lại nói đồng ý rồi.
Cùng một câu trả lời nhưng lại như đứa trẻ con cố chen chân vào, Giang Gia Năng cảm thấy bất lực, đúng là ấu trĩ, bà không muốn đôi co với con trai mình: "Chân Bạch, cô chú sẽ bàn bạc lại với cháu, vài ngày nữa sẽ công bố..."
Ừm đúng, công bố càng sớm càng tốt, Hoắc Ngưỡng nghĩ.
"Sau khi hủy hôn, cháu định làm gì? Tiếp tục sống ở đây hay dọn ra ngoài?"
Đợi đã, hủy hôn? Hủy gì? Hủy hôn?
Hoắc Ngưỡng cảm thấy buồn cười, có vẻ như mẹ hắn cũng đang rất căng thẳng nên mới nói nhầm từ "cầu hôn" thành "hủy hôn", tuy chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống nhau!
Hắn lập tức ngắt lời, không hài lòng nói: "Mẹ, mẹ nói nhầm rồi."
Giang Gia Năng: "Hả?"
Hoắc Ngưỡng chỉnh lại: "Là cầu hôn, không phải hủy hôn."
...
Đột nhiên cả phòng im lặng.
Ngoại trừ Hoắc Ngưỡng, ba người còn lại đều có biểu hiện khác thường. Im lặng trong hai phút, sau đó Giang Gia Năng nhẹ nhàng nói: "Con à, có phải con nghe nhầm không? Chân Bạch nói là..."
Hoắc Ngưỡng giơ tay lên ngăn lại: "Mẹ, là mẹ nghe nhầm, sao Sầm Chân Bạch có thể hủy hôn với con được?"
Nói xong, hắn quay sang nhìn omega, ánh mắt đầy tự tin và hy vọng: "Cậu nói lại lần nữa đi."
Sầm Chân Bạch bình tĩnh nói: "Tôi đã nói là hủy hôn."
Hoắc Ngưỡng tự đắc xoay đầu: "Mẹ nghe thấy chưa..."
Đột nhiên dừng lại.
Hắn cứng đờ tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế đó thậm chí biểu cảm cũng chưa thay đổi.
"Tôi nói là hủy hôn."
Cái gì? Hủy gì? Hủy? Là "hủy" theo nghĩa khác sao? Hoắc Ngưỡng bối rối, có lẽ hắn cần chú ý hơn trong giờ học, suýt nữa thì quên mất là từ "hủy" còn có nghĩa thứ hai.
Hoắc Ngưỡng ngẩng đầu, hắn thả lỏng người, mỉm cười, khiêm tốn hỏi: "Hủy hôn, ý cậu là gì? Có phải giống như tôi đang nghĩ không?"
Hoắc Ngưỡng hỏi, Sầm Chân Bạch liền trả lời, giọng điệu của cậu không có chút cảm xúc nào, giống như đang giải thích một bài toán phức tạp: "Hủy bỏ, chấm dứt việc đính hôn của chúng ta."
Alpha lại bất động.
Nụ cười trên khóe miệng cuối cùng cũng đông cứng lại như thể hắn và mọi người ở hai chiều không gian khác nhau, từng hành động của hắn bỗng trở nên chậm chạp, chuyển động từng khung hình một.
Nhìn đi, giờ thì hắn như bị kẹt lại.
Rầm, như thể có ai đó đẩy Hoắc Ngưỡng từ độ cao 3.000 mét xuống, hắn vươn tay ra phía sau cố gắng tìm dây dù để mở, nhưng lại đau khổ phát hiện ra mình vốn không mang theo dù lượn.
Hoắc Ngưỡng bất động, như thể linh hồn bị rút cạn, mất cả lý trí lẫn cảm xúc.
Không phải mọi người hoảng sợ, mà là vì phản ứng của alpha lúc này quá kỳ quái.
Thời gian cứ thế trôi qua, Hoắc Khải không nhịn được nữa, hỏi: "Hoắc Ngưỡng, con bị sao thế?"
Khóe miệng từ từ hạ xuống rồi lại bình thường, thậm chí vẻ mặt còn hơi nhăn nhó. Cuối cùng Hoắc Ngưỡng cũng nhận thức được tình hình, hắn không còn cười, cũng không nói gì, chỉ khoanh tay, lạnh lùng nhìn Sầm Chân Bạch. Cơn giận trong mắt và những mạch máu nổi lên ở cổ báo hiệu rõ ràng với omega rằng đây là dấu hiệu alpha đang tức giận.
Những lời nói trong cơn giận.
Sầm Chân Bạch đang dọa hắn đúng không? Nghĩ rằng dùng cách này sẽ khiến hắn phải thỏa hiệp?
Dùng chia tay để ép hắn? Hoắc Ngưỡng cau mày, càng lúc càng tức giận, Sầm Chân Bạch có thể gây sự, có thể nổi giận, có thể trở nên cuồng loạn, thậm chí có thể động tay động chân với hắn—!
Nhưng duy nhất một điều không thể làm: Không thể đùa giỡn với chuyện chia tay và hủy hôn! Tuyệt đối không thể tùy tiện nhắc đến chuyện đó! Và tuyệt đối không được có suy nghĩ này!
Tại sao lại có thói quen xấu đó chứ!
"Được thôi." Hoắc Ngưỡng dựa lưng vào ghế sofa, gác chân lên bàn, cười lạnh: "Cứ hủy hôn đi."
Chắc chắn Sầm Chân Bạch sẽ không để cuộc hôn nhân này bị hủy đâu, sao cậu có thể đành lòng chứ.
Nghe vậy, omega liền gật đầu: "Cảm ơn."
Hoắc Ngưỡng lại cười lạnh lần nữa. Đang diễn sao?
Mặc dù Giang Gia Năng cảm thấy con trai mình có chút kỳ lạ nhưng bà cũng không nghĩ gì nhiều. Bà và Hoắc Khải thường xuyên ở ngoài, một năm chỉ về nhà vài lần, những gì xảy ra giữa hai đứa đa phần đều do chú Trần báo lại.
Chú Trần nói quan hệ của hai đứa không tệ, nói là Sầm Chân Bạch vẫn như một người quản gia tiếp tục chăm sóc Hoắc Ngưỡng, còn nói hai đứa gần đây đang tích cực điều trị.
Hoắc Ngưỡng ngồi im như tượng, hắn đang đợi.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người càng lúc càng không đúng.
Hắn bắt đầu thấy không yên, tay chân lạnh hơn trước. Không, phải bình tĩnh, chưa đến lúc, Sầm Chân Bạch muốn thấy hắn cúi đầu trước ư!
Giang Gia Năng hỏi: "Ở lại đây thêm vài ngày rồi đi nhé? Để hôm khai giảng cô đưa cháu đến trường?"
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Ký túc xá mở cửa rồi ạ, hôm qua cháu đã thu dọn một ít đồ đạc, dự định ngày mai sẽ chuyển đến đó."
"Vậy để cô đưa..." Giang Gia Năng chưa kịp nói hết, alpha ngồi bên cạnh đột nhiên bùng nổ, thô bạo giật lấy phong bì đỏ trên bàn, xé toạc ra thành từng mảnh vụn.
Tiền lẻ trong phong bì rơi vãi trên thảm.
Không phải thư tình.
Sầm Chân Bạch giải thích: "Số tiền này tôi chưa kịp gửi vào ngân hàng..."
Có thứ gì đó lướt qua trước mắt, Hoắc Ngưỡng nhảy qua bàn trà, chỉ trong vài bước đã chạy lên lầu.
Giang Gia Năng bị đẩy sang một bên, bực bội nói: "Ôi trời, thằng nhóc hư hỏng này lại phát điên gì nữa đây."
Rầm.
Alpha thở hổn hển, lao lên tầng ba, một cước đạp tung cửa phòng Sầm Chân Bạch, cửa va mạnh vào tường rồi bật ngược trở lại.
Dưới đất, cạnh bàn học có một chiếc vali và một túi đồ.
Mi Mi nằm trên giường Sầm Chân Bạch, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên lười biếng vẫy đuôi.
Hoắc Ngưỡng bước vào, kéo khóa vali, dốc ngược xuống.
Ầm, những thứ được sắp xếp gọn gàng bên trong đều bị đổ hết ra ngoài.
Đó toàn là những vật dụng cá nhân nhỏ lẻ đầy lạ lẫm, hai bộ quần áo cũ nát mà omega mang theo từ bốn năm trước, vài quyển sách, chục cây bút, một ít đồ ăn vặt cho mèo, v.v.
Mi Mi hoảng sợ nhảy xuống, trốn dưới gầm giường.
Sầm Chân Bạch thực sự đang làm thật.
Một câu nói bất chợt vang lên trong đầu Hoắc Ngưỡng, cơn đau nhói như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim, giống như cơn đau mà trước đây hắn phải chịu đựng khi chứng rối loạn pheromone phát tác. Đầu gối trái của hắn đập mạnh xuống đất, hơi thở nặng nhọc, thở ra nhiều hơn hít vào, cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt mũi hắn bằng túi ni-lông.
Hắn dùng sức bấu chặt vào ngực mình, không, hắn không tin, Sầm Chân Bạch đang lừa hắn, đúng, cậu đang lừa dối hắn mà thôi.
Hắn lảo đảo chạy xuống tầng thì nhìn thấy Giang Gia Năng đang định nhận tấm thẻ mà omega để trên bàn. Hoắc Ngưỡng không kịp suy nghĩ, gần như nhảy từ tầng hai xuống sofa, nhanh tay giật lấy chiếc thẻ.
Với một lực rất mạnh, hắn bẻ đôi tấm thẻ rồi vứt xuống sàn.
Hoắc Ngưỡng ngẩng đầu nhìn Sầm Chân Bạch, hỏi: "Ý cậu là sao?"
Từ khi alpha xuất hiện, pheromone hung bạo không thể kiểm soát cùng mùi khói đặc lan nhanh trong phòng như thể lực hút của không gian nhỏ này đã thay đổi, đè nặng lên vai mọi người, khiến bọn họ phải cúi xuống vài centimet vì áp lực vô hình quá lớn.
Ba lần đánh dấu tạm thời.
Mặc dù hiện tại tuyến thể của omega không có dấu vết bị đánh dấu, nhưng tác động tích tụ từ lâu đã ngấm sâu vào từng tế bào của Sầm Chân Bạch.
Alpha của cậu đang ép cậu phải cúi đầu.
Pheromone hung bạo khiến Sầm Chân Bạch không còn cách nào khác ngoài việc cúi người xuống, cố gắng hít thở từng chút một.
Hoắc Ngưỡng hạ giọng hỏi: "Ý cậu là sao?"
Quá đáng sợ.
Đó là áp lực không màng đến hậu quả, chỉ vì muốn đạt được mục đích, ngay cả Giang Gia Năng và Hoắc Khải cũng đều cảm thấy khó thở.
Hoắc Khải lớn tiếng: "Hoắc Ngưỡng! Mau thu pheromone của con lại ngay!"
Hoắc Ngưỡng không nhượng bộ.
Sầm Chân Bạch không hề sợ hãi: "Tôi nói, tôi muốn hủy hôn."
Sầm Chân Bạch không hiểu tại sao alpha lại trở nên như vậy, đây là đang muốn làm gì?
Hoắc Ngưỡng gầm lên: "Cậu nói lại lần nữa xem!"
Tuy Sầm Chân Bạch đã toát mồ hôi lạnh nhưng cậu vẫn không chút phiền lòng, bình tĩnh lặp lại: "Tôi có thể nói bao nhiêu lần cũng được, tôi muốn hủy—"
Lời còn chưa dứt, cổ cậu đã bị nắm chặt, cơ thể bị quăng mạnh xuống sofa, cảm giác đau không quá rõ ràng nhưng trước mắt cậu hơi choáng váng. Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đỏ rực của alpha.
Chỉ một giây sau, Sầm Chân Bạch chợt nhận ra lực bóp cổ không mạnh lắm.
Ngược lại, bàn tay đang bóp cổ cậu còn đang run rẩy.
Không phải cậu đang run, mà là Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Khải và Giang Gia Năng kinh ngạc, lập tức tiến lên, nhưng cả hai lại không thể ngăn được cơn giận dữ của alpha.
Không có lý do gì, đầu óc Hoắc Ngưỡng đột nhiên vang lên những tiếng ồn, hắn không thể hiểu nổi, Sầm Chân Bạch thích hắn nhưng lại muốn hủy hôn?
Áp lực trong không khí bất ngờ biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Alpha đột ngột buông cậu ra, sau đó nhẹ nhàng kéo cậu dậy, còn dịu dàng vuốt ve cổ của Sầm Chân Bạch, hỏi: "Tôi có làm cậu đau không?"
Như thể biến thành một người khác.
Sự thay đổi đột ngột này khiến ba người trong phòng không kịp phản ứng.
Giang Gia Năng nháy mắt với Hoắc Khải, ngầm hỏi: Con trai anh đang làm cái gì vậy???
Hoắc Khải lắc đầu, ra hiệu không biết.
Hoắc Ngưỡng ngồi xổm trước mặt omega, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, chăm chú hỏi: "Có phải cậu đang giận tôi không?"
Sầm Chân Bạch sững người.
"Vì hôm đó tôi ném tấm thẻ vào mặt cậu, đúng không? Nên cậu mới tức giận muốn hủy hôn?" Hoắc Ngưỡng nói.
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Không, tôi không hề giận."
Hoắc Ngưỡng nắm chặt tay Sầm Chân Bạch không buông, tiếp tục hỏi: "Có phải cậu có nỗi khổ gì không? Đúng chứ? Có ai đó đe dọa cậu? Hay trong giờ học hoặc sau giờ học, có người từ hành tinh khác đến bắt nạt cậu? Nói với tôi, đừng sợ... cậu đang ở nơi an toàn nhất nhị tinh rồi..."
Sầm Chân Bạch vẫn đáp: "Không có."
Trong một khoảnh khắc, Hoắc Ngưỡng bỗng trở nên mơ hồ, ngay sau đó, hắn lại giận dữ: "Vậy chắc chắn là do thằng khốn beta đó xúi cậu! Tôi biết ngay mà, hắn không có ý tốt! Đúng rồi, từ khi cậu bắt đầu dạy kèm cho hắn, càng ngày cậu càng trở nên kỳ lạ! Lần này cũng là hắn dạy cậu làm vậy, đúng chứ? Cậu cứ nói ra, tôi không trách cậu đâu, ngày mai tôi sẽ đến xử lý hắn, được không? Không, không, để lát nữa, lát nữa tôi sẽ đi luôn."
Sầm Chân Bạch cau mày: "Không có, Hoắc Ngưỡng."
Cậu hoàn toàn bác bỏ mọi suy đoán và hy vọng của alpha: "Không có gì cả, chính tôi, là tôi tự muốn hủy hôn."
Hoắc Ngưỡng mở miệng định nói nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Một lúc lâu sau.
"Cậu đang giận." Hoắc Ngưỡng chắc chắn nói.
Hắn nói: "Không phải chuyện cãi vã giữa các cặp đôi là chuyện rất bình thường sao? Hai người luôn cần phải có thời gian để hòa hợp, tại sao chỉ một trận cãi nhau mà lại muốn chia tay?"
Giang Gia Năng & Hoắc Khải: "???"
Sầm Chân Bạch từ từ mở to mắt: "Đợi đã..."
"Rõ ràng cậu cũng có lỗi." Hoắc Ngưỡng càng nói càng lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin: "Được rồi, cậu không chịu nhận lỗi thì để tôi nhận, được chưa. Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, như vậy được chưa?"
Sầm Chân Bạch: "Không phải..."
Cổ họng nghẹn lại, cảm giác khó chịu, Hoắc Ngưỡng nói: "Từ giờ mỗi lần cãi nhau đều là lỗi của tôi, tôi sẽ xin lỗi, được không?"
Chuyện này không thể là thật, chắc chắn chỉ là mơ thôi, đúng rồi, chết tiệt, sao giấc mơ này lại thật đến thế? Còn không tỉnh dậy được, chắc chắn là bị bóng đè, đều là lỗi của Lâm Tử Bá và Vu Tiểu Ngư, mấy người này cứ thích kể chuyện ma cho hắn nghe!
Dù biết chỉ là giấc mơ nhưng Hoắc Ngưỡng càng lúc càng hoảng loạn, thấy Sầm Chân Bạch không nói gì, Hoắc Ngưỡng lạnh lùng quát lên: "Tôi đã cho cậu một lối thoát, sao cậu không chịu xuống nước? Cậu còn định làm ầm lên đến bao giờ? Có rất nhiều người thích tôi, không có cậu, tôi vẫn còn nhiều sự lựa chọn khác!"
Sầm Chân Bạch nói: "Chúng ta không phải một cặp."
"...Cậu đừng nói lời giận dỗi." Hoắc Ngưỡng siết chặt cổ tay Sầm Chân Bạch. Dù hắn đang nhìn chằm chằm omega một cách dữ tợn, nhưng trong ánh mắt lại không có chút sức mạnh nào: "Cậu thích tôi nhiều đến vậy mà, cậu..."
Sầm Chân Bạch rút tay ra khỏi tay alpha.
"Tôi không thích cậu." Cậu nhẹ nhàng nói.