Dụ Chương không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói: "Vậy chủ thuê của anh không tôn trọng anh tẹo nào."
Alpha trước mặt người khác làm cậu mất mặt. Nếu là người khác, hẳn sẽ giận dữ, sẽ thấy tổn thương, cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng Sâmd Chân Bạch chỉ cười nhẹ, không thấy có vấn đề gì.
Tôn trọng? Khu nhà giàu và khu ổ chuột không cần nói đến câu đó; chỉ khi cùng đẳng cấp mới bàn về "tôn trọng".
Một người là người giàu, người kia là người nghèo, thì cần gì để ý đến chuyện ấy.
Hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.
Khi thu dọn đồ đạc, Dụ Chương hỏi Sầm Chân Bạch: "Anh Bạch, anh thấy em có thể thi đỗ trường đại học Ký không?"
Sầm Chân Bạch đáp: "Anh không biết."
Dụ Chương cười phá lên: "Anh Chân Bạch ngố ghê, thường mọi người sẽ nói là em đỗ được mà."
Sầm Chân Bạch nói: "Được rồi, em sẽ đỗ."
Dụ Chương đáp lại: "Anh nói qua loa quá."
Sầm Chân Bạch chào tạm biệt mẹ của Dụ Chương rồi xuống lầu. Tài xế Hoắc gia đã đợi sẵn.
Chú Trần có để đồ ăn cho cậu, nhưng điều đầu tiên cậu làm là đi gõ cửa phòng alpha.
"Hoắc Ngưỡng."
Không ai trả lời.
Cậu đứng đợi ngoài cửa, đến vài phút sau thì alpha mới "bịch bịch" bước ra mở cửa.
Mặt Hoắc Ngưỡng rất khó chịu, mặt mày tối sầm, như thể hắn giận dữ đúng khoảng thời gian omega rời đi, nhưng lại không thiếu chút chắc chắn và nhẹ nhõm.
Nhìn đi, Sầm Chân Bạch đúng là quan tâm hắn. Việc đầu tiên cậu làm khi về nhà là đến tìm hắn, còn chưa ăn tối.
Hoắc Ngưỡng lạnh lùng hỏi: "Gì nữa đây?"
Sầm Chân Bạch đáp: "Giải phóng pheromone."
Lúc này Hoắc Ngưỡng mới nhận ra họ đã xa nhau được hơn ba tiếng, suốt thời gian đó hắn ở trong phòng, không hề hấp thụ chút pheromone nào từ omega nhưng lại không cảm thấy đau đớn.
Phải rồi, nghĩ kỹ lại thì mấy tuần nay, phản ứng của bệnh cũng hiếm khi xảy ra. Hắn cứ tưởng là vì Sầm Chân Bạch an ủi hắn thường xuyên đến nỗi không còn thời gian đau.
Pheromone của omega lan tỏa, thấy Hoắc Ngưỡng không có phản ứng, Sầm Chân Bạch định xuống ăn tối.
Đi được nửa đường, alpha đột nhiên gọi lại trên mặt đầy khó hiểu: "Cậu đi thật đấy à?"
Vậy là dỗ xong rồi? Không thấy hắn còn đang giận à? Hắn thấy người khác dỗ nhau thường hôn một cái đầu tiên.
Hoắc Ngưỡng thấy Sầm Chân Bạch có hơi ngập ngừng rồi quay lại hỏi: "Còn chuyện gì cậu cần tôi làm không?"
"Qua đây dỗ tôi đi." Hắn đáp.
Sầm Chân Bạch mới nhớ lại, trước khi rời đi hình như alpha có nói "Tôi đang giận."
Vậy nên cậu hỏi: "Cậu giận chuyện gì?"
Hoắc Ngưỡng vẫn không hài lòng với kiểu "dỗ" này, hắn bảo: "Qua đây."
Sầm Chân Bạch đành phải bước đến, nhưng vừa đến trước mặt alpha, cậu đã bị kéo vào phòng.
Cánh cửa được alpha khéo léo đóng lại.
Sầm Chân Bạch bị ép vào cánh cửa, khuôn mặt bị nâng lên.
Hoắc Ngưỡng cúi xuống hôn cậu.
Sầm Chân Bạch chớp mắt, nhận ra alpha đang truyền cho cậu lượng lớn pheromone, cũng trực tiếp nuốt xuống bụng.
Giống như uống rượu mạnh, pheromone làm mờ lý trí cậu, rất nhanh cậu cảm thấy say.
Vậy an ủi bằng cách tỏa pheromone giờ đã hoàn toàn không còn hiệu quả nữa ư? Mỗi lần điều trị phải trao đổi bằng cơ thể sao?
Bản năng xâm chiếm của alpha với omega đã nằm trong gene từ khi sinh ra.
Từ tối hôm trước, alpha hôn omega của mình, Hoắc Ngưỡng giờ đây đã thành thạo hơn rất nhiều.
Sầm Chân Bạch không rõ có phải alpha nào cũng như vậy không, nhưng Hoắc Ngưỡng cho cậu cảm giác áp đặt vô lý, quyền kết thúc chỉ nằm trong tay hắn.
Sầm Chân Bạch mỗi lần muốn cúi đầu tránh né thì alpha lại cứng rắn giữ chặt cằm cậu, không tí dịu dàng nào.
Khiến cậu gần như ngạt thở.
Sầm Chân Bạch đã bị ép vào góc giữa cửa và tường. Cậu nghiêng đầu, nhưng chỉ một giây sau lại bị ép chặt, cậu chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành thôi mà...
Sao alpha cứ như sói đói tấn công vậy?
Hôn thế nào cũng không đủ, độ tương thích hoàn hảo khiến hai người càng thêm dính chặt vào nhau.
Cho đến khi chân Sầm Chân Bạch mềm nhũn, cậu bắt đầu rũ người xuống, alpha liền đưa tay ra đỡ cậu lúc này cả hai mới tách ra.
Hoắc Ngưỡng thấy omega mắt đỏ hoe môi cũng đỏ, thì từ tốn buông tay giọng khàn khàn nói: "Tiếp tục đi."
Mùi cỏ sau cơn mưa và mùi khói hòa quyện trong không khí.
Tiếp tục cái gì?
Dưới ảnh hưởng của phoremone, Sầm Chân Bạch phải nắm chặt cánh tay alpha mới có thể đứng vững, cậu nghe Hoắc Ngưỡng hình như cười khẽ: "Sao chân cậu yếu thế, yếu như sắp chết vậy."
Giọng điệu trêu đùa của alpha khiến Sầm Chân Bạch hiếm khi cảm thấy bực bội, không thèm đáp lại.
Omega của hắn đã trở nên yếu ớt ngay trong vòng tay mình, dù giận đến đâu, Hoắc Ngưỡng cũng đã nguôi ngoai phần nào, hắn vẫn muốn chọc Sầm Chân Bạch, giả vờ thu tay lại không để cậu tựa vào.
Mất chỗ tựa, Sầm Chân Bạch loạng choạng, đầu gối suýt khuỵu xuống, cậu chật vật đứng dậy, hình như trong lúc đó đã va phải thứ gì đó.
Lúc ấy cậu mới nhận ra, nhưng ngay khoảnh khắc va vào alpha đã cứng đờ người.
Sầm Chân Bạch nhìn thẳng xuống: "Cậu..."
"...Im lặng." Hoắc Ngưỡng nghiến răng nói.
Cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là "gậy ông đập lưng ông." Vì chọc omega nên hắn đã tự để lộ bản thân. Dù hắn mặc một chiếc quần thể thao rất rộng lại còn cố gắng kiềm chế, vẻ ngoài vẫn giữ một mặt bình thản, chỉ để không cho omega biết hắn còn dễ bị trêu đến mức mất kiểm soát như thế nào.
Hắn có thể dễ dàng bị lay động cảm xúc.
"Đừng nhìn nữa!" Hoắc Ngưỡng ngượng chín mặt, đưa tay che mắt Sầm Chân Bạch, tức tối nói: "Là một omega sao cậu có thể thẳng thừng nhìn vào đó của alpha chứ, không sợ chết à?"
Sầm Chân Bạch dựa đầu vào cửa, hai mắt bị che, im lặng không nói gì.
"Cậu..." Alpha nhìn có vẻ còn muốn trách móc thêm, nhưng cuối cùng lại chọn cách nhanh chóng thoát khỏi tình huống này: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát, cậu muốn làm gì thì làm đi!"
"Rầm" một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đóng lại.
Sầm Chân Bạch mở mắt, sờ vào đôi môi đau nhói của mình. Thật ra cậu đã đói từ lâu, nhưng nghĩ đến miệng mình khi ăn sẽ rất đau, cậu mất luôn cả khẩu vị.
Cậu trở về phòng mình, uống một chai sữa để qua bữa.
Khoảng một giờ sau, Hoắc Ngưỡng không gõ cửa mà trực tiếp vào phòng ngủ cậu.
Sầm Chân Bạch đang ngồi trên ghế viết bài, alpha từ phía sau cúi xuống ôm lấy omega.
Cậu cảm nhận được alpha mang theo chút hơi lạnh, chắc là vừa tiện tắm xong.
Khi "tắm", Hoắc Ngưỡng cứ nghĩ mãi về một chuyện. Hắn kề sát mặt bên của omega, hơi thở phả vào cổ omega, giọng ngập ngừng: "Cậu... chẳng lẽ không có?"
Có cái gì? Sầm Chân Bạch thắc mắc, ngẩng đầu lên.
Quần của omega không rộng lắm, có thể dễ dàng nhìn ra.
Sầm Chân Bạch thích ngồi khoanh chân khi làm bài, càng tiện cho Hoắc Ngưỡng quan sát. Nhưng lúc này hắn không chắc chắn lắm, vì các omega thường không lớn, hoặc có thể là một giờ đã trôi qua Sầm Chân Bạch cũng tự mình giải quyết xong.
Hắn hỏi: "Cậu không phải có bệnh gì khó nói chứ?"
Lúc này Sầm Chân Bạch mới hiểu: "..."
"Sao không trả lời?" Alpha nhíu mày: "Cậu... cậu lo tôi chê cậu sao? Cậu cũng không phải alpha, có cũng không sao, nhưng vẫn nên đi kiểm tra sớm..."
Lần đầu tiên Sầm Chân Bạch cắn răng đáp: "Không có."
"Vậy thì tốt." Hoắc Ngưỡng nói, đưa cuộc trò chuyện trở lại vấn đề ban đầu: "Cậu đừng dạy kèm cho beta đó nữa, tôi không đồng ý."
Chỉ cần nghĩ đến việc Sầm Chân Bạch vì beta đó mà nghiêm mặt với hắn, hắn lại càng ghét hơn.
Sầm Chân Bạch giải thích: "Hợp đồng đã ký cho một học kỳ rồi."
Hoắc Ngưỡng nói: "Tiền bồi thường tôi sẽ trả."
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Tôi muốn tự kiếm tiền."
Hoắc Ngưỡng bắt đầu lo lắng: "Tôi cho cậu không được sao? Dạy kèm cho người khác được bao nhiêu? Cậu cần bao nhiêu? Tôi đưa gấp mười lần."
Sầm Chân Bạch im lặng.
Hoắc Ngưỡng đứng thẳng dậy: "Cậu nói đi."
Sầm Chân Bạch đáps "Đây không phải là vấn đề về tiền, cậu không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu?" Hoắc Ngưỡng hỏi lại.
Thấy alpha sắp nổi giận, Sầm Chân Bạch thả ra chút pheromone để an ủi hắn, rồi hỏi: "Tại sao cậu không muốn tôi dạy kèm cho Dụ Chương?"
"Dụ Chương?" Hoắc Ngưỡng mặt không biểu cảm nhướng mày: "Tên của beta đó?"
Sầm Chân Bạch ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tôi không thích thằng đấy." Hoắc Ngưỡng nói: "Ánh mắt của nó khiến tôi khó chịu."
Ánh mắt của Dụ Chương sao? Sầm Chân Bạch thấy cậu bé ấy rất lạc quan, alpha này thật khó hiểu.
Cuối cùng chuyện này không đi đến đâu, không ai thuyết phục được ai.
Hoắc Ngưỡng hoàn toàn có thể đến nhà Dụ Chương, yêu cầu gia đình cậu ấy sa thải Sầm Chân Bạch. Hắn đã nghĩ đến chuyện đó, thậm chí rất muốn nhưng trực giác nói hắn không thể làm vậy.
Hắn cố nén lại, thôi thì cứ để tên beta đó học đi không làm gì là được.
Giữa chừng Sầm Chân Bạch đi tắm, alpha vẫn ở trong phòng của cậu.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, ánh mắt của hắn rơi vào bộ quần áo sạch sẽ được đặt trước cửa.
Một vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Omega này khiến hắn giận cả đêm, lại nhất quyết không nghe lời, muốn đi dạy kèm cho tên beta đó. Trừng phạt một chút cũng không quá đáng, đúng không?
Trừng phạt xong coi như tha thứ, dù gì đây cũng là ngày thứ hai.
Hoắc Ngưỡng bước tới, vứt bộ đồ ngủ sạch sẽ của Sầm Chân Bạch lên giường, rồi ngồi trên giường đợi Sầm Chân Bạch ra.
Sau khoảng hơn mười phút, tiếng nước ngừng lại, ngay sau đó cánh cửa hé ra một chút, cánh tay trắng trẻo thon dài của omega thò ra tìm đồ nhưng không thấy gì.
Ngược lại, cậu bị alpha nắm lấy ngón tay.
Các khớp ngón tay của Sầm Chân Bạch hơi ửng hồng vì nước nóng, còn có vài giọt nước đọng lại, hơi ướt.
Hoắc Ngưỡng không nắm quá chặt, omega giật mình lập tức thu tay lại đóng cửa.
"Hoắc Ngưỡng?"
Giọng của omega truyền qua cánh cửa phòng tắm nghe có chút mơ hồ.
"Quần áo của tôi đâu rồi?"
Hoắc Ngưỡng giả vờ không hiểu."Hả? Quần áo gì cơ, tôi không thấy gì cả."
Phòng tắm lặng đi.
Hoắc Ngưỡng ngồi trên giường cạnh cửa phòng tắm, vắt chân nói: "Cậu cứ thế mà ra đi."
- --
Lời tác giả:
Sầm Chân Bạch: Omega không được nhìn alpha, nhưng alpha lại có thể nhìn omega? Hai tiêu chuẩn à.
Cú: Cùng đếm ngược ngày thiếu gia Hoắc của chúng ta bị từ hôn nào🤣🤟🏻✨ Bao sảng khoái cho các chị em 😉