• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong suốt một tuần, Hoắc Ngưỡng cảm thấy mình bị Sầm Chân Bạch cô lập.

Đừng nói đến hôn má hay môi, ngay cả nắm tay cũng phải nài nỉ năm lần mới có thể miễn cưỡng nắm được một lần, thậm chí chưa tới năm giây đã bị buông ra.

Sầm Chân Bạch thậm chí không chịu ở cùng một không gian kín với hắn quá năm phút!

Trong lớp học, chỗ ngồi trước đây thường là hắn, Sầm Chân Bạch, Vu Tiểu Ngư, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn, hoặc là Vu Tiểu Ngư, Sầm Chân Bạch, hắn, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn.

Giờ thì thành ra Sầm Chân Bạch, Vu Tiểu Ngư, Lâm Tử Bá, Tống Trì Ngạn, rồi mới đến hắn.

Giữa hai người họ cách đến ba người!

Dù Sầm Chân Bạch không cố tình tránh né hắn, nhưng Hoắc Ngưỡng đã không chịu nổi nữa.

Cuối cùng, vào một buổi tối khi Sầm Chân Bạch chuẩn bị đi tắm như thường lệ, cậu vào phòng thay đồ trước để lấy đồ ngủ.

Hoắc Ngưỡng nhân cơ hội đó chặn cậu lại. Hắn nhanh chóng lách vào đóng cửa lại rồi chặn đường.

Trong khoảng thời gian này, Sầm Chân Bạch đã hiểu rõ tính tình của alpha. Chưa kịp để Hoắc Ngưỡng nói gì, cậu đã nói: "Không được."

"Không được, không được." Hoắc Ngưỡng tức giận, chỉ thiếu mỗi việc túm cổ áo Sầm Chân Bạch mà lắc mạnh, hỏi xem cậu còn coi hắn ra gì không: "Cái gì cũng không được."

Vừa nói, hắn vừa tiến tới gần omega, xắn tay áo lên, giọng đầy quyết liệt: "Hôm nay, tôi mặc kệ cậu có đồng ý hay không, tôi nhất định phải."

Tim Sầm Chân Bạch đập mạnh, lập tức vòng qua hắn định chạy ra cửa, nhưng bị alpha có tay dài chân dài tóm lấy từ phía sau.

Hoắc Ngưỡng vươn tay ôm trọn eo omega, rồi hôn một cái lên mặt Sầm Chân Bạch.

Không quan tâm đến m từ chối của omega, hắn tiếp tục hôn thêm ba, bốn cái nữa, đến nỗi phát ra tiếng, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, buột miệng chửi: "Mẹ nó, nhớ cậu đến phát điên."

Sầm Chân Bạch muốn trốn nhưng không thoát, chạy cũng không được, cậu chỉ còn cách giẫm chân trần trên đôi dép của alpha, loay hoay đến mức suýt bị alpha nhấc bổng lên.

Cuối cùng, cậu chỉ biết che miệng mình lại, không cho Hoắc Ngưỡng hôn tiếp.

Điều này vô tình tạo cơ hội cho Hoắc Ngưỡng, hắn chuyển sang hôn lên mu bàn tay của omega.

Giọng của Sầm Chân Bạch hơi nghẹn: "Hoắc Ngưỡng! Pheromone của cậu..."

"Gọi gì mà gọi." Hoắc Ngưỡng ôm lấy omega mà mình đã hai tuần không chạm tới, giọng như một kẻ vô lại, ngang ngược nói: "Tôi thả pheromone thì sao? Cậu cứ kiểm soát tốt là được."

Sầm Chân Bạch nghẹn lời.

Mặc dù đúng là như vậy, nhưng hai người họ có độ tương thích pheromone lên đến 100%, một khi pheromone của alpha quá nhiều pheromone của cậu cũng sẽ bị kích thích, kiểm soát không phải do cậu quyết định được!

Hoắc Ngưỡng vẫn tiếp tục hôn, không đủ, hoàn toàn không đủ. Ngứa ngáy chỉ được giải tỏa đôi chút, nhưng hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Mí mắt, khóe môi, đầu mũi, cằm... bất cứ chỗ nào da thịt lộ ra đều bị alpha hôn tới, thậm chí những chỗ bị che bởi áo cũng không thoát.

Sầm Chân Bạch rụt vai lại, cố gắng thu nhỏ diện tích bị alpha hôn tới.

Bị giữ chặt, cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt, tập trung hết sức để kiểm soát pheromone của mình, phải thu gọn hết mức có thể.

Không thể để lơ là chút nào, nếu không pheromone của cậu sớm đã tràn lan khắp trần nhà.

Vì sắp đi tắm, nên omega đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.

Gần như có thể coi như không mặc gì.

Chỉ cần một tay là có thể cảm nhận rõ dáng eo của omega, mềm mại không có chút cơ bắp nào, càng làm cho Hoắc Ngưỡng càng nghĩ càng cảm thấy rối bời.

Một khi suy nghĩ đi chệch hướng, thì những điều lung tung loạn xạ bắt đầu hiện ra trong đầu hắn.

Omega nói,m rõ ràng đã thấy quần áo của mình, vậy mà hắn còn cố tình vứt lên giường không cho cậu mặc.

Kẻ quyền quý kia nói, loại như Sầm Chân Bạch loại đúng là cực phẩm.

Bác sĩ nói, thứ còn lại cũng không thể ăn được.

Yết hầu Hoắc Ngưỡng chuyển động.

Đột nhiên Sầm Chân Bạch cảm thấy có điều gì đó không đúng, tại sao nụ hôn của alpha lại bắt đầu đi xuống...?

... Không được.

Không ổn, cảm giác này như thể không thể kiểm soát được nữa.

Cậu đưa tay lên, chặn lại khuôn mặt của alpha, đôi tay trắng mảnh khảnh nổi bật rõ rệt trên làn da màu lúa mì của alpha.

Hoắc Ngưỡng nắm lấy đầu ngón tay của Sầm Chân Bạch.

Sầm Chân Bạch giật mình vội vàng rút tay lại. Cậu từng chút một bị ép lùi về phía sau, cho đến khi bị vướng vào thứ gì đó, ngã ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng thay đồ.

Alpha cũng theo sát cậu, quỳ một chân xuống, hai tay như gọng kìm thép nắm chặt lấy cánh tay của cậu.

Cổ áo sơ mi của Sầm Chân Bạch không ngừng cọ vào cằm của Hoắc Ngưỡng, hắn cúi mặt xuống hõm xương quai xanh của omega.

Không đủ, vẫn chưa đủ, Hoắc Ngưỡng thật sự muốn ngửi pheromone của omega... Alpha nào có thể chịu được hơn hai tuần mà không cần pheromone omega của mình chứ?

Họ đã đánh dấu nhau năm lần rồi, ba lần là hắn, hai lần là Sầm Chân Bạch.

Thông thường, A-O đến khi kết hôn cũng chỉ đánh dấu tạm thời từng ấy lần thôi.

Nếu không được thì ngửi hương thơm tự nhiên của da thịt omega cũng được.

Sầm Chân Bạch nhắm chặt mắt, nín thở, cố gắng kiểm soát cơ thể đầy khó khăn.

"Rắc."

Có thứ gì đó bật ra.

Sầm Chân Bạch hoàn toàn không nhận ra.

Chỉ đến khi cảm thấy ngực mình mát lạnh, cậu mới giật mình mở mắt ra, thấy áo sơ mi đã mở toang, không biết mấy chiếc cúc áo đã rơi đi đâu!

Hoắc Ngưỡng nói: "Không cố ý đâu."

Nụ hôn rơi lên ngực omega, mùi hương cỏ sau cơn mưa thoáng chốc tràn ra, nhưng ngay lập tức bị Sầm Chân Bạch thu lại. May mắn là miếng dán ngăn cách đặc hiệu của Hoắc Ngưỡng vẫn dán chắc chắn.

Cậu không còn cách nào khác ngoài việc nhấc chân lên đạp vào vai Hoắc Ngưỡng, ngăn không cho hắn tiến tới nữa.

Hoắc Ngưỡng dĩ nhiên nhận thấy sự thay đổi trong cơ thể của omega.

Sầm Chân Bạch có hơi suy sụp: "Đó là vì cậu... cứ hôn mãi thế này!"

Hoắc Ngưỡng "ừm" một tiếng, tự nhiên nói: "Tôi có bảo là không chịu trách nhiệm đâu, gấp cái gì?"

Áo sơ mi trượt xuống cánh tay, Sầm Chân Bạch chưa bao giờ chịu đựng sự kích thích như thế này, bình thường cậu thậm chí còn không tự làm gì cho bản thân.

"Hoắc Ngưỡng... ưm, Ho... Hoắc Ngưỡng!"

——

Xong rồi.

... Omega quả nhiên rất nhanh.

Hoắc Ngưỡng không thể không nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình.

Sầm Chân Bạch vốn dĩ có nhiều điều muốn nói, dù cuối cùng có lẽ cũng sẽ không nói, nhưng khi thấy dáng vẻ của alpha lúc này, cậu không nhịn được mà dặn dò: "Cậu... không được ăn."

Hoắc Ngưỡng muốn pheromone của cậu như thế, cậu thật sự không dám chắc alpha sẽ không làm điều gì kỳ quặc.

Hoắc Ngưỡng sững người, ngay sau đó vành tai đỏ lựng thêm phần ngượng ngùng khi ý nghĩ hoang đường thoáng qua trong đầu bị đoán trúng, hắn có chút tức giận xấu hổ: "Con mẹ nó ai thèm! Tôi... tôi chỉ thấy ghê tởm, muốn đi rửa tay thật nhanh, cậu lấy giấy lau thì có tác dụng gì!"

Sầm Chân Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK