Alpha cao lớn và kiêu ngạo ngày nào, ngày trước tự trọng đến chết, không bao giờ muốn thua kém người khác, giờ lại cúi người quỳ gối trước mặt cậu, không hề che giấu sự yếu đuối của mình.
...Hoắc Ngưỡng thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Không biết đã qua bao lâu những cơn run nhẹ trên vai dần dừng lại, Hoắc Ngưỡng đã bình tĩnh lại, chỉ là gương mặt vẫn chưa ngẩng lên.
Sầm Chân Bạch cứ ngồi đó chờ đợi, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thời gian lại còn rất nhiều. Cậu cúi đầu xuống, dễ dàng nhìn thấy gáy trắng trẻo của alpha, nơi tuyến thể đang tỏa ra hương thơm dễ chịu.
Tóc của alpha rất đen, không hề pha chút vàng hay nâu, càng làm nổi bật làn da trắng của hắn.
Cuối cùng, sau khi chân của Sầm Chân Bạch bị tê cứng vì giữ nguyên tư thế quá lâu, Hoắc Ngưỡng lên tiếng giọng khàn khàn: “Ngứa quá...”
Bàn tay nhỏ nhẹ kéo tóc alpha để nghịch của Sầm Chân Bạch lập tức dừng lại.
Giọng Hoắc Ngưỡng mang đậm âm mũi, nghe như bị nghẹt mũi: “Muốn đi vệ sinh.”
Sầm Chân Bạch nói: “Để tôi dẫn cậu đi.”
Hoắc Ngưỡng lắc đầu, tựa vào đầu gối cậu: “Cậu nói tôi biết ở đâu, tôi tự đi được.”
Sầm Chân Bạch nhún vai, đầu gối cậu theo động tác của alpha cũng khẽ đung đưa: “Bên trái cậu, căn thứ hai.”
Hoắc Ngưỡng động đậy, nhưng tư thế có phần lúng túng. Hắn nghiêng người qua, nhưng đầu vẫn giữ thẳng, trông như đang băn khoăn không biết phải đứng dậy thế nào.
Sầm Chân Bạch thắc mắc: “Sao vậy?”
Hoắc Ngưỡng im lặng vài giây rồi chán nản nói: “...Khóc lâu quá, mặt xấu, mất mặt.”
Không ngờ anh chàng này vẫn còn muốn giữ hình tượng, một câu trả lời ngoài dự đoán của Sầm Chân Bạch. Cậu bật cười, rất tôn trọng mà đáp: “Tôi không nhìn đâu.”
“...” Alpha càng thêm khó chịu: “Cậu cười tôi.”
Cuối cùng, Hoắc Ngưỡng dùng tay che mặt rồi mới đi, nhất quyết không để người ta thấy.
Cánh cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, mèo Mi Mi từ dưới ghế sô pha nhảy ra, rúc vào bên cạnh omega.
Vừa rồi, tiếng khóc của alpha làm meo meo hoảng sợ chạy mất.
Sầm Chân Bạch nhìn xuống vị trí đầu gối trên quần ngủ của mình, hai vết ướt sẫm hiện rõ, cậu lại bật cười.
Hoắc Ngưỡng ở trong phòng vệ sinh hơn mười phút mới miễn cưỡng bước ra. Dù đã rửa mặt bằng nước lạnh khá lâu gương mặt hắn vẫn khó coi như cũ, không chỉ đỏ mà còn sưng lên, khiến đôi mắt nhỏ đi một nửa.
Trước mặt người mình thích, người ta thường vô thức phóng đại khuyết điểm của bản thân. Nhưng may mắn người thích bạn sẽ vô thức bỏ qua những khuyết điểm ấy.
Sầm Chân Bạch nhìn hắn, tóc mái của Hoắc Ngưỡng đã ướt, đôi mắt vẫn hơi đỏ, nhưng không ảnh hưởng gì đến những đường nét sắc sảo của hắn, ngược lại còn làm dịu đi sắc bén của alpha.
Sầm Chân Bạch nói: “Không xấu, rất đẹp trai.”
Hoắc Ngưỡng cụp mắt xuống. Hắn luôn biết mình đẹp, nhưng đẹp không có nghĩa omega sẽ thích vẻ ngoài như hắn. Nhỡ đâu Sầm Chân Bạch lại thích kiểu beta tròn trịa, không góc cạnh thì sao?
Sầm Chân Bạch hỏi: “Lưỡi cậu bị tê phải không?”
Nghe vậy, Hoắc Ngưỡng mới để ý cảm giác trong miệng mình. Đúng là tê và khá đau.
Hắn gật đầu nhưng không hiểu: chuyện này xảy ra như thế nào? Hắn hoàn toàn không nhớ gì hết.
Hai người, cũng đâu có hôn nhau đâu?
Hôn nhau...
Chóp tai Hoắc Ngưỡng lập tức bị ảnh hưởng bởi ngượng ngùng, đỏ bừng lên. Hắn lén nhìn omega, không ngờ lại bị Sầm Chân Bạch bắt gặp, nhanh chóng dời ánh mắt đi, không dám nhìn nữa.
Sầm Chân Bạch đưa cho hắn một chai xịt: “Cậu xịt cái này đi, thuốc chữa bỏng.”
Thuốc bỏng sẽ tạo một lớp màng trên bề mặt lưỡi, vài phút sau sẽ hết đau.
Hoắc Ngưỡng nhận lấy, quay lưng lại, nhanh chóng xịt vào miệng mình.
Vừa đặt lọ thuốc lên bàn, thiết bị liên lạc của hắn reo lên, là chú Trần gọi, hỏi hắn tối nay có về nhà không, có cần để cửa chờ không.
Hoắc Ngưỡng đáp: “Cháu về.”
Lúc này đã mười giờ tối, từ khu Tân Hưng về khu nhà giàu còn mất hai tiếng đi xe. Kết thúc cuộc gọi, Sầm Chân Bạch nói: “Muộn rồi.”
Hoắc Ngưỡng lập tức mím môi, căng thẳng nhìn cậu.
Sầm Chân Bạch nói: “Tối nay cậu không ngủ lại đây sao?”
Hoắc Ngưỡng đương nhiên muốn! Nếu Sầm Chân Bạch không giữ lại thì thôi, đã giữ thì hắn lại càng không muốn đi.
Nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, Hoắc Ngưỡng quay mặt đi, cố kìm nén mong muốn của mình: “Ngày đầu mà đã qua đêm, không hay lắm, tôi...”
Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Hắn nhớ ra lần trước khi còn đi học, hắn tự cho rằng đó là ngày thứ hai hẹn hò của họ, thậm chí còn giận Sầm Chân Bạch vì đã mắng hắn vì tên beta chết tiệt đó.
Sầm Chân Bạch không hiểu, nghi ngờ nhìn hắn.
Hoắc Ngưỡng không chắc chắn, hỏi: “Bây giờ chúng ta... là người yêu sao?”
Sầm Chân Bạch gật đầu: “Phải.”
Hoắc Ngưỡng hỏi lại: “Chúng ta đang yêu nhau đúng không?”
Sầm Chân Bạch kiên nhẫn trả lời chắc chắn: “Đúng.”
Hoắc Ngưỡng chỉ thấy mơ hồ, không thực tế: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
Lần này, Sầm Chân Bạch không đáp, cậu cúi đầu viết gì đó trên thiết bị liên lạc.
Một lát sau, cậu đưa cho alpha xem. Đó là ba dòng chữ nhỏ:
Có thấy không?
Không phải nghe nhầm.
Chúng ta đang yêu nhau.
Yêu nhau, hai từ thật đẹp.
Cảm xúc chua xót trào dâng như chai nước ngọt bị lắc mạnh, ngay lập tức nhấn chìm Hoắc Ngưỡng. Hắn lại muốn khóc, nhỏ giọng nói: “Mình hạnh phúc quá, cứ ngỡ như đang mơ.”
Sầm Chân Bạch mỉm cười nhẹ: “Không phải mơ.”
Sầm Chân Bạch quá tốt, nụ cười của cậu quá đẹp, Hoắc Ngưỡng nhìn omega trong mắt đầy yêu thương và khát khao. Hắn buột miệng nói: “Ngày mai, tôi có thể chuyển đến sống cùng cậu không?”
Lời vừa dứt, hắn vội vàng ngậm miệng, chữa cháy: “Tôi không ép buộc cậu đâu, nếu cậu từ chối...”
“Được.” Sầm Chân Bạch nói.
Hoắc Ngưỡng sững sờ, không tin nổi: “Thật sao?”
“Ừ.” Sầm Chân Bạch vừa nói vừa vuốt ve Mi Mi, em mèo không ngừng cọ vào tay cậu: “Ngày mai, chuyển đến đi.”
Thay cho cảm giác nước ngọt phun trào là những bong bóng xà phòng sắc màu rực rỡ, nhẹ nhàng bao bọc lấy Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Ngưỡng phấn khích nói: “Cậu muốn đổi chỗ ở không? Tôi có thể mua một căn nhà lớn ở gần đây, dùng tiền của tôi, cậu chọn, được không?”
“Không cần, tôi rất thích nơi này.” Sầm Chân Bạch nhìn ra cây đại thụ ngoài cửa sổ, trên môi luôn giữ nụ cười, cảm thấy tối nay mình cười nhiều bằng cả một năm.
“Cậu thích nơi này không?”
Hoắc Ngưỡng làm sao mà không thích được, hắn thích đến phát điên lên, nơi này tràn ngập mùi của Sầm Chân Bạch, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của cậu, từng góc nhỏ đều là cách bài trí ấm áp và dễ chịu chỉ thuộc về riêng Sầm Chân Bạch.
Kéo dài thêm nữa, Alpha về đến nhà cũng phải giữa khuya, Sầm Chân Bạch bắt đầu đuổi khách:“Cậu về nhà trước đi?”
Hoắc Ngưỡng không muốn, chẳng muốn rời đi.
Sầm Chân Bạch nói:“Muộn rồi, cậu nên về thôi.”
Hoắc Ngưỡng chần chừ thêm mười phút, miễn cưỡng lôi mình ra khỏi ghế sofa, rồi xỏ giày quân đội không thể chậm hơn ở cửa.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy đôi chân trắng muốt của Omega.
Muốn nắm lấy.
Sầm Chân Bạch mở cửa, đúng lúc đó, cả hai nghe thấy tiếng “ting” của thang máy.
Vu Tiểu Ngư tay xách bánh kem, tay xách đồ nướng, nhìn thấy cửa nhà Sầm Chân Bạch đang mở, liền lớn tiếng gọi:“Tiểu Bạch! Tui đến... Hả?”
Nhìn thấy mặt Vu Tiểu Ngư, Hoắc Ngưỡng phản ứng cực nhanh, lập tức quay lưng lại, đối mặt với người mới đến.
“Hả?” Vu Tiểu Ngư còn chưa tới nơi giọng đã đến trước:“Ai đây? Hiếm khách ghê ta!”
Không hẹn trước, cứ thế đến, nhìn động tác thuần thục của Vu Tiểu Ngư thì đây không phải lần đầu. Hoắc Ngưỡng mặt không cảm xúc đáp:“Khách là cậu mới đúng.”
Quả không hổ danh học báo chí, Vu Tiểu Ngư nhanh chóng nắm bắt trọng điểm từ câu nói đó, trừng mắt nhìn Sầm Chân Bạch:“Hai người này... thành đôi rồi hả?”
Sầm Chân Bạch gật đầu thẳng thắn.
“Trời đất ơi, không có chí khí gì hết!” Vu Tiểu Ngư hung hăng bước tới, không thèm bánh nướng nữa, vứt xuống đất, chỉ tay vào trán Sầm Chân Bạch:“Sao nhanh vậy! Ít nhất cũng phải để cậu ta theo đuổi thêm hai năm chứ!”
Cậu ta quay đầu định mắng Hoắc Ngưỡng, nhưng ánh mắt lại bị đôi mắt đỏ hoe của người kia thu hút, dù chưa nhìn rõ.
Hoắc Ngưỡng lại nhanh chóng quay đi lần nữa.
Vu Tiểu Ngư không chịu, đi vòng quanh để nhìn cho rõ:“Hừm? Sao mắt đỏ thế này?”
Hoắc Ngưỡng tránh né, cũng đi vòng quanh để trốn.
Nhưng khoảng cách gần như vậy, người tránh luôn chậm hơn người đuổi. Hoắc Ngưỡng dứt khoát vòng tay ôm vai Sầm Chân Bạch, vùi mặt vào hõm cổ của cậu, đứng bất động.
Nhiệt độ cơ thể Omega không cao, lại ấm áp, làn da mịn màng, chạm vào cảm giác rất thoải mái. Hoắc Ngưỡng còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, không chỉ là cỏ sau cơn mưa, mà là mùi riêng thuộc về Sầm Chân Bạch, thấm vào máu thịt, tỏa ra dịu nhẹ.
Khoa học từng nghiên cứu rằng cặp đôi yêu nhau có thể ngửi thấy mùi hương đặc biệt của đối phương, vì gen của bạn thích gen của người đó.
Giọng Vu Tiểu Ngư vang lên chói tai:
“Ái chà~ không phải khóc rồi đấy chứ?”
Hoắc Ngưỡng im lặng không đáp.
Vu Tiểu Ngư len lén liếc, tò mò hỏi:
“Ơ? Không phải chứ, khóc thật đấy à?”
Hoắc Ngưỡng ấm ức kể khổ với Sầm Chân Bạch:“Ghét Vu Tiểu Ngư.”
Người khác càng tỏ ra đáng thương, Vu Tiểu Ngư lại càng hứng thú. Đặt vào thời cổ đại, cậu ta chính là tên lưu manh bắt nạt dân lành:“Thì sao nào ~, tối nay tôi còn ngủ với Tiểu Bạch đây nè!”
Hoắc Ngưỡng nghiêm mặt:“Mai tôi dọn đến.”
Vu Tiểu Ngư:“Tôi muốn ngủ hai ngày với Tiểu Bạch!”
Hoắc Ngưỡng thật sự sợ Vu Tiểu Ngư ngủ hai ngày. Một ngày hắn cũng không chờ nổi! Hắn nôn nóng đến mức quên mất chuyện gì đó, ngẩng phắt đầu lên:“Không được!”
Vu Tiểu Ngư khoanh tay, cười gian tà:
“Khóc thật rồi à, cười chết mất thôi.”
Hoắc Ngưỡng lại ấm ức vùi mặt vào vai Sầm Chân Bạch.
Thấy chọc đủ rồi, sợ chọc nữa Hoắc Ngưỡng sẽ nổi giận thì chết dở, Sầm Chân Bạch cười ngăn lại:“Tiểu Ngư.”
Vu Tiểu Ngư đùa:“Cậu thiên vị!”
“Không.” Sầm Chân Bạch lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu cậu ấy bắt nạt cậu, mình cũng sẽ giúp cậu.”
“Ha.” Vu Tiểu Ngư cười khẩy: “Cậu ta bắt nạt được mình chắc?”
Quả thật không bắt nạt nổi, Sầm Chân Bạch nghĩ.
Thật sự không dám, ngược lại còn phải nịnh bợ, sợ rằng có ngày cậu ta nói gì đó bên tai Sầm Chân Bạch. Hoắc Ngưỡng nghiến răng hận nhưng không thể làm gì được.
Sầm Chân Bạch nói:“Để mình tiễn cậu ấy, Tiểu Ngư vào trong trước đi.”
Vu Tiểu Ngư đồng ý, từ tủ giày lấy đôi dép riêng của mình, là đôi dép hình cá vàng màu vàng nhạt! Cậu ta vừa hát ngân nga, vừa liếc mắt thách thức Hoắc Ngưỡng rồi bước vào nhà.
Hoắc Ngưỡng:“Ngày mai tôi phải vứt đôi dép của cậu ta đi.”
Sầm Chân Bạch lại bật cười.
Xuống dưới, tài xế đã chờ sẵn. Hoắc Ngưỡng nhìn chằm chằm vào nụ cười của Omega, dù lưu luyến cũng phải rời đi. Hắn bước đi mà cứ ngoái đầu lại, nói:“Tôi về đến nhà sẽ nói với cậu.”
Sầm Chân Bạch đáp:“Ừ.”
Thang máy đã được người khác bấm, nó cũng đã lên đến.
Hoắc Ngưỡng đứng đó, theo thói quen đứng thẳng lưng. Khi con số trên thang máy nhảy đến tầng bảy, hắn không kìm được nữa.
Hắn đột ngột quay người, bước nhanh về phía Omega, vạt áo khoác quân đội vung lên một đường cong, bị gió thổi tung.
Bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng hắn dang rộng hai tay—
Sầm Chân Bạch không chống cự, chỉ đứng tại chỗ, đôi mắt mang ý cười nhìn hắn.
Đôi tay ôm qua vai Sầm Chân Bạch, Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng kéo Omega vào lòng, lòng bàn tay áp lên tấm lưng mảnh mai.
Thang máy mở ra, rồi lại chậm rãi đóng lại.
“Chân Bạch…” Hoắc Ngưỡng nghiêng đầu, thấp giọng nói bên tai Omega: “Mai gặp.”
Sầm Chân Bạch cũng vòng tay ôm lại, đáp:“Mai gặp.”