Sáu omega trong lớp đều ngồi ở chỗ râm mát, một vài beta bị mặt trời hành hạ đi ngang qua, không kiềm chế được mà chế nhạo: "Làm omega sướng thật đấy, nũng nịu một chút là có cả đống người tranh nhau chăm sóc."
Vu Tiểu Ngư cười để lộ lúm đồng tiền một bên, ăn một miếng dưa hấu lạnh: "Ghen tị à? Thế thì đi chuyển giới đi."
Chính vì như vậy, phần lớn omega trong thời đại này đều không muốn bị đối xử khác biệt, dù cho sự "khác biệt" đó là tốt.
Không ai trong số họ tự nguyện yêu cầu nghỉ ngơi, tất cả đều bị alpha "đuổi" ra nghỉ.
Cứ liên tục thuyết phục, không quá vài phút lại khuyên một lần, dùng đủ mọi biện pháp đe dọa lẫn dụ dỗ, như thể omega không nghỉ ngơi thì alpha sẽ không yên lòng, omega chỉ còn cách làm theo.
Thế là các omega bàn nhau mua vài quả dưa hấu lạnh, cắt ra đặt lên bàn, ai nghỉ ngơi thì đến lấy ăn.
Phải nói rằng giữa ngày hè nắng nóng, khi đang làm việc mà được ăn một miếng dưa hấu lạnh, ai nấy đều lộ vẻ mặt như thể chết cũng không hối tiếc.
Lâm Tử Bá lại muốn khóc: "Huhu dưa hấu ngon quá."
Mấy beta vừa chế nhạo cũng đến lấy dưa, bị Vu Tiểu Ngư "chát" một cái vào tay, cười hí hửng: "Không cho chó ăn đâu."
Không phải Sầm Chân Bạch muốn chú ý đến Hoắc Ngưỡng, mà là phía trước quầy dưa hấu đông người, hắn cứ đứng lẻ loi phía sau đám đông, cũng không nói gì, như thể không muốn mất mặt chen vào ăn dưa vậy.
Các alpha khác thô hơn, không giống như omega biết đội mũ cỏ hay thoa kem chống nắng, cứ xắn tay áo lên mà làm.
Chỉ trong vòng một hai tiếng đồng hồ, Hoắc Ngưỡng dường như đã đen đi một chút, mồ hôi thấm ướt mái tóc trước trán, hắn hất hết tóc lên, để lộ vầng trán trơn bóng.
Sầm Chân Bạch không suy nghĩ nhiều, tiện tay cầm một miếng dưa, vòng qua đám đông.
Vu Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi cắn mạnh.
"Tiểu Ngư." Lâm Tử Bá nói với vẻ tôn trọng: "Hóa ra cậu thích ăn vỏ dưa à?"
Sầm Chân Bạch gọi: "Hoắc Ngưỡng."
Hoắc Ngưỡng ngớ người, vừa kịp hoàn hồn thì đã bị nhét vào tay một miếng dưa hấu, quay đầu lại, Sầm Chân Bạch đã trở về chỗ ngồi.
Miếng dưa trong tay hắn so với của người khác thì to hơn hẳn, phần thịt đỏ tươi, nước dưa chảy ra tay, dường như vừa mới cắt.
Cả khi đang khó khăn như vậy, cậu vẫn vô thức chú ý đến cho hắn miếng dưa.
Rải phân nhanh hơn nhổ cỏ, chưa đến bốn giờ chiều họ đã làm xong.
Thầy giáo cũng không giao nhiệm vụ gì khác, các alpha bàn nhau có nên đi chơi bóng không, cuối cùng ghép đội với một lớp khác ở ruộng bên, cầm bóng đi về phía sân bóng rổ bỏ hoang đã lâu.
Các nữ sinh và omega vừa đẩy vừa kéo nhau đi xem.
Cầm Chân Bạch không có hứng thú, định lẻn đi thì bị Vu Tiểu Ngư túm lấy cánh tay.
Vu Tiểu Ngư: "Chân Bạch đi nào! Mình đến nhanh để giành chỗ ngồi đẹp!"
Đã năm ngày kể từ khi đến trại nông nghiệp, Sầm Chân Bạch căn bản chưa đi dạo qua mấy chỗ như thế này, cũng không biết sân bóng rổ ở đâu, chỉ theo bước chân của Vu Tiểu Ngư mà mơ màng chạy theo.
Đến nơi, Sầm Chân Bạch mới phát hiện sân bóng rổ nằm ngay sau sân tập mà hôm nọ họ bị phạt quét lá, hơn nữa, hai người họ là những người đến đầu tiên.
Bên trái sân bóng có hai, ba bậc thang, dường như là chỗ dành cho khán giả ngồi.
Vu Tiểu Ngư kéo Sầm Chân Bạch ngồi xuống hàng đầu tiên, cậu thản nhiên lấy sách giáo khoa ra, hoàn toàn không để ý đến khung cảnh xung quanh.
Vu Tiểu Ngư: "ĐM! Đây chẳng phải sách giáo khoa mới của chúng ta sao? Sao cậu đã lật đến trang một trăm ba mươi hai rồi? Wtf không phải chứ, chúng ta đã bắt đầu học rồi à?"
An Tĩnh Huấn đứng phía sau nhàn nhạt nói: "Tiểu Ngư cậu không biết à? Chân Bạch là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của khu vực chúng ta đấy."
Vu Tiểu Ngư từ từ phát ra một âm thanh ngớ ngẩn: "Hả?"
Chẳng bao lâu, các alpha mới chậm rãi đi đến, Lâm Tử Bá thấy Sầm Chân Bạch: "Chân Bạch sao cậu lại ở đây? Hoắc Ngưỡng nói đang đi tìm cậu mà."
Mọi người ở đó đều dựng thẳng tai lên.
Sầm Chân Bạch ngạc nhiên, quả thật không thấy bóng dáng Hoắc Ngưỡng trong đội hình, chắc là cơ thể lại đau, tìm cậu để xin pheromone, cậu đứng dậy: "Hoắc Ngưỡng đâu?"
"Lúc nãy tách ra ở ruộng, chắc là nghĩ cậu ở tòa dạy học, nên đi về phía đó rồi."
Thế là Sầm Chân Bạch giao sách cho Vu Tiểu Ngư giữ, đứng dậy đi về hướng đó.
Tính ra, Hoắc Ngưỡng đã lâu không phát bệnh, có lẽ là nhờ phản ứng căng thẳng mỗi lần có thể trấn an, cậu có thể dẫn pheromone alpha dư thừa thoát ra ngoài.
Dọc đường đi, Sầm Chân Bạch không gặp Hoắc Ngưỡng, những lớp học đó cũng không có ai, cậu lại xuống lầu, nghĩ đáng lẽ nên bảo Lâm Tử Bá dùng thiết bị liên lạc hỏi Hoắc Ngưỡng trước, đi vội quá nên quên mất.
Đúng lúc cậu bước xuống cầu thang, đột nhiên từ bụng dưới trào lên một luồng ấm áp như bị điện giật, vừa chua vừa căng, làm đầu gối cậu mềm nhũn, may mà kịp bám vào lan can nếu không đã lăn xuống cầu thang.
Sau đó, hương cỏ không kiểm soát được mà lan tỏa, cảm giác này quá tệ, Sầm Chân Bạch phản xạ bịt lấy gáy mình, nhưng pheromone vẫn tràn ra từ kẽ ngón tay.
Không đúng.
Đây là dấu hiệu của kỳ phát tình.
Nhưng làm sao có thể, mới chỉ nửa tháng kể từ lần tiêm thuốc ức chế trước, sao lại nhanh như vậy?
Có phải vì tiếp xúc quá nhiều với pheromone của alpha không?
Điều quan trọng nhất là hiện tại cậu không mang theo thuốc ức chế, nó để ở trong ký túc xá.
Nói chung, trước tiên không thể ở lại nơi công cộng như thế này, lỡ làm các omega hoặc alpha khác phát tình thì không hay chút nào. Cố gắng tìm được một phòng học trống, Sầm Chân Bạch khóa tất cả cửa sổ và cửa ra vào, vừa định dùng thiết bị liên lạc để nhờ Vu Tiểu Ngư mang thuốc ức chế đến thì...
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa phòng học.
Sầm Chân Bạch ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lóe lên khiến người khác run rẩy, nhưng bên trong lại không có sự hoảng loạn hay sợ hãi. Cậu nắm chặt tay cầm của cây chổi trong phòng, không nhúc nhích.
Nếu người đến là một alpha mất trí thì sao...
"Sầm Chân Bạch?"
Lại một tiếng gõ cửa, "Cậu điên rồi sao? Tại sao lại thả nhiều pheromone như vậy ở nơi công cộng?"
Là Hoắc Ngưỡng.
Ban đầu, Hoắc Ngưỡng đã rời khỏi tòa dạy học, nhưng đột nhiên ngửi thấy mùi cỏ thoang thoảng trong không khí. Hắn nhíu mày lập tức lần theo mùi hương đến phòng học, chính xác hơn cả định vị.
Hắn hít hít mũi, xác định Sầm Chân Bạch đang ở bên trong. Tuy nhiên, hắn không lập tức gõ cửa mà quay trở lại tầng một, giống như một chú chó săn đi tuần, lượn quanh tòa nhà, đúng như dự đoán hắn thấy vài alpha bị thu hút bởi mùi hương.
Không khí quanh người Hoắc Ngưỡng đầy nguy hiểm, hắn không rời mắt khỏi bọn họ lạnh lùng nói: "Cút."
May mắn mấy alpha đó vẫn chưa mất kiểm soát, bị áp lực từ pheromone mạnh mẽ và uy hiếp từ Hoắc Ngưỡng, bọn họ che miệng cố nén buồn nôn bỏ đi.
Trong lòng Hoắc Ngưỡng thầm chửi thề, cơ thể hắn mách bảo hắn muốn giết sạch mọi alpha tiến gần đến tòa nhà này, kẻ nào ngửi thấy mùi cỏ đều phải chết.
Bên ngoài tòa nhà có một hàng cây, Hoắc Ngưỡng đi đến từng gốc cây, dừng lại để lại pheromone alpha của mình, cảnh báo bất kỳ ai định tiến vào khu vực này.
Tầng hai, tầng ba, hắn cũng làm tương tự.
Sau khi loại bỏ mọi mối nguy hiểm xung quanh, hắn mới trở lại phòng học gõ cửa.
Pheromone omega dường như không tăng lên nữa, chỉ là lượng lớn tỏa ra trước đó vẫn chưa tan hết.
Sầm Chân Bạch thả lỏng tay khỏi cây chổi. Cậu chưa phát tình, triệu chứng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất nhanh chóng.
Nhưng tình hình vẫn không thể coi thường.
Cậu không mở cửa mà hỏi Hoắc Ngưỡng: "Cậu có thuốc ức chế của omega không?"
Pheromone của omega có thể thu hút alpha, đối với Hoắc Ngưỡng có độ tương thích 100% với cậu, cái đó còn chết người hơn. Không ngoa khi nói rằng, nếu cậu lơ là chỉ trong tích tắc, ngay lập tức hắn sẽ đạp cửa xông vào.
Hoắc Ngưỡng nghiến chặt quai hàm, răng nanh ngứa ngáy, hắn nghiến răng cố gắng kiểm soát bản thân, vô thức nói: "Sao tôi có."
Sầm Chân Bạch nói: "Vậy cậu có thể giúp tôi mua một ít không?"
Trong máy bán hàng tự động ở tầng một có bán thuốc ức chế cho alpha và omega, mua nhanh hơn là chờ Vu Tiểu Ngư đến.
Hoắc Ngưỡng sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao có một lượng lớn pheromone như vậy.
Sầm Chân Bạch sắp đến kỳ phát tình.
Kỳ phát tình... Hoắc Ngưỡng nhắc lại từ này trong đầu nhiều lần. Đột nhiên đầu lưỡi cứ như bị bỏng, hắn nhanh chóng khép miệng lại.
Vốn dĩ hai từ "phát tình" đã khá nhạy cảm, thêm vào đó hắn không có bạn bè là omega, vì vậy phản ứng đầu tiên là lúng túng, và phản ứng thứ hai là nhớ lại những hình ảnh giải phẫu màu hồng nhạt trên sách giáo khoa sinh học.
Hắn cứng nhắc nói: "Ừ."
Chờ một lúc, sợ Sầm Chân Bạch không nghe thấy, hắn lại lớn tiếng hơn: "Ừ!"
Sầm Chân Bạch: "Cảm ơn."
Hoắc Ngưỡng lập tức quay người rời đi, suýt chút nữa bước hụt.
Tiếng "rầm" vang lên khi thuốc ức chế rơi xuống từ máy bán hàng tự động.
Hoắc Ngưỡng cúi xuống, thò tay vào lấy thuốc ra. Thuốc ức chế cần được bảo quản lạnh để không mất tác dụng, vì vậy cầm trong tay cảm giác rất lạnh, nhưng hắn lại thấy lòng bàn tay mình như đang bốc cháy.
Hắn quay lại trước cửa phòng học, gõ nhẹ vào mặt cửa.
Hai, ba giây sau, có tiếng khóa cửa được mở. Cánh cửa sắt hé ra một khe nhỏ, một bàn tay trắng trẻo thon dài chìa ra từ bên trong, những khớp ngón tay nhè nhẹ cong, phần cổ tay và các đốt ngón tay đều toát lên sắc hồng mờ ảo đầy ám chỉ.
Hoắc Ngưỡng không ngờ khe cửa nhỏ ấy lại mang đến mê hoặc lớn như vậy. Pheromone bên ngoài đã rất đậm, huống hồ là trong phòng học kín.
Pheromone lao tới như muốn đánh gục hắn, trái tim hắn như bị trúng đạn, thắt lại, rồi hắn sững người trong một khoảnh khắc.
Khi hắn nhận ra, tay hắn đã nhanh chóng nắm lấy tay của Sầm Chân Bạch trong lúc đưa thuốc ức chế cho cậu.
Sầm Chân Bạch dừng lại trong giây lát, cũng nhanh chóng rút tay về đóng cửa lại.
Bên trong phòng học, Sầm Chân Bạch thành thạo tháo gói thuốc ức chế, tiêm vào mạch máu ở cánh tay.
Một cơn lạnh buốt ngay lập tức lan khắp cơ thể theo dòng máu, cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi mới dám mở cửa.
Hoắc Ngưỡng vẫn đang đứng ngoài.
Chỉ là... Sầm Chân Bạch ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sao tai hắn lại đỏ vậy, bị say nắng sao?
Cả hai đều không nói gì, tiếng chuông của thiết bị liên lạc đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng, đó là Lâm Tử Bá gọi cho Hoắc Ngưỡng: "Này Hoắc Ngưỡng, xong chưa? Mọi người đang đợi mày đấy!"
Hoắc Ngưỡng phát ra vài âm tiết: "Ờ, ừm, xong rồi."
"Thế được, Sầm Chân Bạch có ở đó không? Cậu ấy có đến không?"
Cổ Hoắc Ngưỡng như bị cố định, hắn không nhìn Sầm Chân Bạch, chỉ giơ thiết bị liên lạc về phía cậu.
Sách của cậu vẫn đang ở chỗ Vu Tiểu Ngư, Sầm Chân Bạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Đến."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cả hai cùng mua thêm một chai chặn cách từ máy bán hàng tự động rồi xịt khắp người.
Thật ra mọi người đều đang đợi Hoắc Ngưỡng, bất kể là những người chơi bóng hay những người ngồi trên khán đài cổ vũ.
Sầm Chân Bạch không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người, mặt không cảm xúc ngồi xuống bên cạnh Vu Tiểu Ngư.
Vu Tiểu Ngư hạ giọng hỏi: "Hoắc Ngưỡng tìm cậu làm gì?"
Sầm Chân Bạch không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ nói: "Phát bệnh."
Hai lớp vừa đủ mười người, lớp của họ có bảy người, ba người khác đến từ lớp bên cạnh, có nghĩa là sẽ có hai người chuyển sang đội của lớp bên.
Họ chơi oẳn tù tì, Hoắc Ngưỡng bị phân vào đội của lớp bên cạnh.
Sầm Chân Bạch không quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài, cậu cúi đầu chìm vào thế giới của riêng mình.
Giữa chừng, dường như Vu Tiểu Ngư bên cạnh rời chỗ một lúc, không lâu sau, Sầm Chân Bạch bị nhét vào tay một chai nước.
Vu Tiểu Ngư hô hào cổ vũ đến khản cả giọng, cậu ta nói: "Cho cậu đấy, khát thì uống."
Sầm Chân Bạch gật đầu: "Cảm ơn."
Trọng tài ra hiệu bằng tay, thông báo đổi sân.
Hoắc Ngưỡng nhấc áo lên lau mồ hôi, cơ bụng rõ ràng lướt qua trong một khoảnh khắc, hắn chuyển sang sân đối diện.
Thật sự không phải hắn cố tình nhìn, đánh bóng cần phải quan sát xung quanh để theo dõi vị trí của đối thủ và đồng đội, nên rất dễ nhìn thấy những người mà không nên nhìn.
Trước khi đổi sân, hắn ở ngay trước mặt Sầm Chân Bạch, phải quay đầu thật nhiều mới có thể thấy được, nói đơn giản là hắn không nhìn Sầm Chân Bạch lần nào.
Nhưng ở đây, chỉ cần chuyển động mắt là đủ.
Tỷ số lên đến 24:21, đội của họ tạm thời thua ba điểm so với lớp mình.
Giữa trận nghỉ ngơi, các alpha rời sân để uống nước.
Các nữ sinh và omega trên khán đài, không biết có phải đã bàn bạc với nhau trước không, đều cầm nước bước về phía người mình thích.
Trong giây lát, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, đông vui như trẩy hội.
Ngay cả tên ngốc như Lâm Tử Bá cũng nhận được nước, vừa sốc vừa kinh ngạc, hẳn là kinh ngạc nhiều hơn, vì y còn sợ hãi nhảy dựng lên.
Hoắc Ngưỡng nhìn thấy bằng khóe mắt hai cô gái đang đi về phía mình, nhưng vì hắn đang ở sân đối diện nên họ vẫn chưa đến.
Vì vậy, hắn thuận tiện mà quét mắt thấy Sầm Chân Bạch ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Sầm Chân Bạch cũng cầm một chai nước trong tay, hoảng hốt nhìn lướt qua hai cô gái đó, rồi nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Tư thế khẽ rời khỏi chỗ ngồi, có vẻ định đứng lên, nhưng có lẽ bị quyển sách trên đầu gối giữ chân, nên bị cướp mất cơ hội.
Ngây ra trong giây lát, Hoắc Ngưỡng thấy Sâmd Chân Bạch ngồi xuống lại, thất vọng cúi đầu, bóng của mái tóc phủ xuống che gần hết khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Thật tội nghiệp.
Hoắc Ngưỡng cũng không biết tại sao, như có gì thôi thúc trong đầu, hắn nhấc chân bước về phía đó.
Một người ở đội đối thủ, băng ngang từ bên trái sân sang bên phải, không thể rõ ràng hơn được.
Hắn thấy hai cô gái kia đứng yên tại chỗ, không di chuyển nữa.
Sau đó, những người ngồi trên khán đài cũng không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn, người há miệng, người bị sặc nước, người thì tròn mắt ngạc nhiên.
Sầm Chân Bạch khẽ mím đôi môi khô khốc, quả thật có chút khát, cậu nắm chặt chai nước khoáng, bỗng một cái bóng đổ lên quyển sách.
Một đôi giày bóng rổ đắt tiền dừng lại trước đầu gối cậu, cậu ngẩn người, ngẩng đầu lên.
Hoắc Ngưỡng quay mặt đi, nhìn về phía xa, nhưng tay lại vươn ra trước mặt anh.
Chỉ nghe thấy Hoắc Ngưỡng nói: "Nước của cậu, đưa tôi."