EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-----------------------
Sau sự kiện Thư Hòa Thái muốn mình cùng Chung Dật Minh mau mau có một đứa nhỏ, thì Thư Hoài Đạt dạo gần đây tận lực mà tránh né, nếu có thể không đối mặt thì sẽ không đối mặt, nàng không muốn nghe ba nói đến những thứ khiến cho bản thân mình cảm thấy phiền não.
Ngoại trừ việc người một nhà phải cùng nhau ăn bữa tối, thì sáng sớm cơ hồ là Thư Hòa Thái vừa đặt chân vào phòng ăn, thì Thư Hoài Đạt liền đứng dậy rời đi, căn bản không để ông có thể nói được mấy lời.
Ngày hôm nay cũng là như thế, Thư Hoài Đạt xử lý nhanh chóng bữa sáng của mình, đang lúc muốn rời khỏi phòng ăn thì đụng phải mẹ nàng là Lê Nhu Mẫn.
"Mẹ, sao lại dậy sớm như vậy?" - Thư Hoài Đạt vội vàng đứng lên, kéo ra chiếc ghế tựa để cho bà ngồi, sau đó lại đi lấy một bộ bát đũa rồi trở về bàn ăn.
"Lớn tuổi rồi, muốn ngủ thêm một chút cũng không ngủ được." - Lê Nhu Mẫn mỉm cười, tiếp nhận bát đũa từ tay con gái.
"Nào có, mẹ còn trẻ lắm." - Thư Hoài Đạt cũng lộ ra nụ cười, thời điểm nàng đối mặt cùng mẹ so với ba đều khác xa nhau, không hề mang theo sự nghiêm túc mà trái lại là sự nhu mì của con gái dành cho mẹ, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Lê Nhu Mẫn xuất thân danh môn, cho nên trong nhà khá coi trọng nền giáo dục bằng văn học, chưa bao giờ lấy quan niệm tiền tài trong xã hội hiện đại ra mà giáo dục nàng. Bây giờ tuy rằng đã đến tuổi năm mươi, thế nhưng một mảnh ôn hòa trong tâm hồn vẫn chưa bị chôn vùi.
"Mấy ngày nay có phải con làm cho ông ấy tức giận hay không?"
"Không thể nào, chỉ là vội vàng đi làm, không thể nói chuyện được với ba mà thôi." - Thư Hoài Đạt vừa nghe liền biết, đại khái là Thư Hòa Thái đem chuyện ngày đó mà ông nói với mình cho mẹ nghe đi.
"Ba con cũng muốn tốt cho con, tuổi của con cũng không còn nhỏ. Gia đình, đến cùng thì cũng phải có một đứa nhỏ mới là hoàn chỉnh." - Lê Nhu Mẫn than thở, con gái đối với chuyện này kiên trì nhiều năm, không biết chuyện này rốt cục là tốt hay xấu đây?
"Con biết." - Thư Hoài Đạt đáp, duỗi bàn tay ra nắm lấy tay bà - "Chuyện này con sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Vào lúc này, không thích hợp mà thể hiện ra sự từ chối một cách quyết luyệt. Vẻ ngoài của Thư Hoài Đạt thì đáp ứng, nhưng thật ra thì đáy lòng đang tự hỏi, nên làm thế nào thì mới đúng đây?
Lê Nhu Mẫn đột nhiên hỏi, "Mộ Ngôn thì sao, gần đây an phận rồi hả con?"
"Gần đây cậu ấy không gây ra chuyện gì, hẳn là an phận rồi." - Thư Hoài Đạt có tâm sự trong lòng, thuận miệng đáp lời.
"Con cùng với con bé quan hệ tốt như vậy, khuyên con bé nhiều một chút. Chú Trầm cùng với ba của con cũng đã đau đầu nhiều lắm rồi, Mộ Ngôn cũng đã đến tuổi, nên tự biết kiềm chế lại bản thân mình." - Lê Nhu Mẫn ngày thường cũng cảm thấy đau lòng cho Trầm Mộ Ngôn, được dạy dỗ giáo dục tốt đến như vậy, thế nhưng cuối cùng đứa nhỏ này lại không giống như Thư Hoài Đạt, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Ngày thường Lê Nhu Mẫn cũng thỉnh thoảng tiếp xúc với internet, cho nên những tin tức của Trầm Mộ Ngôn thì bà cũng có thể nghe thấy, lòng thầm than đứa nhỏ này không nghe vào lời dạy dỗ của mình, thật sự là biết cách làm phiền lòng người lớn.
"Mẹ, chuyện của Mộ Ngôn mẹ đừng quan tâm đến. Con sẽ khuyên cậu ấy." - Thư Hoài Đạt vội vàng căn dặn mẹ mình.
Trầm Mộ Ngôn tính ra cũng không phải là người có tính cách xấu xa gì, chỉ là cách nhìn của người lớn hai nhà có chỗ không thích hợp, cho nên mới không biết bồi dưỡng nàng theo cách như thế nào mới là chính xác.
Ở Trầm Mộ Ngôn thì xem ra, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chính xác, đồng thời cô ấy cũng không muốn ràng buộc chính mình. Ngày hôm nay yêu thích thì sẽ liền ở nhau, ngày mai không thích nhau nữa thì sẽ liền tách ra. Thư gia cùng Trầm gia đều sống theo chủ trương sớm ngày thành gia lập nghiệp. Cho nên, dưới cái nhìn của Trầm Mộ Ngôn thì chuyện này bất quá bị nàng khịt mũi coi thường mà thôi.
Theo tình huống hiện tại đến xem, thì "style phóng khoáng" của Trầm Mộ Ngôn không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Nàng rời khỏi nhà, Thư Hoài Đạt lái xe theo một tốc độ trung bình, đôi mắt từ từ ảm đạm xuống.
Chung Dật Minh nhiều lần cùng với nữ minh tinh phát sinh quan hệ, cho nên hiện tại hắn chính là cho rằng việc này "có thể tiếp tục kéo dài", bằng không cũng không thể nhiều lần lặp đi lặp lại một sai lầm như vậy. Nếu như hắn tự thân ý thức được chuyện này là không nên, vậy thì hắn sẽ không kéo dài chuyện này, thậm chí không cần phải quấy rối Úc Uyển Ương nhiều lần như thế.
Nàng chợt nhớ tới vài lời của Trầm Mộ Ngôn. Nguyên nhân Chung Dật Minh ra ngoài ngoại tình, lẽ nào thật sự là bởi vì chính nàng sao?
Bởi vì cuộc sống hôn nhân giữa nàng và hắn thiếu đi sự kích thích, vì lẽ đó hắn muốn tìm một đối tượng có thể đáp ứng được hắn. Những báo cáo trong văn kiện điều tra cũng đã xác minh rõ điều này, bao gồm cả Úc Uyển Ương.
Thời điểm nàng dừng xe lại, thì số của Trầm Mộ Ngôn cũng hiện lên màn hình điện thoại của nàng. Khi Thư Hoài Đạt vừa nhấc máy thì nàng mơ hồ nghe được một ít âm thanh không thích hợp, là một loại hơi thở tự cảm thán, rất nhanh, giống như là ở bên cạnh Trầm Mộ Ngôn còn có một người khác, hơn nữa người này còn là phụ nữ.
"Mộ Ngôn, có việc gì à?" - Thư Hoài Đạt lựa chọn quên cái loại âm thanh kia, trực giác mách bảo cho nàng biết đây là chuyện không tốt đẹp gì.
"Mình là muốn nói cho cậu biết, ngày mai chủ nhật, đi nhà mình ăn cơm. Ba mình nói muốn thỉnh vị đại gia như cậu đến nhà a." - Giọng nói lười biếng của Trầm Mộ Ngôn xuyên qua điện thoại, chỉ là ở cái chữ "thỉnh" kia, ngữ điệu của còn nặng thêm mấy phần.
"Mình.." - Thư Hoài Đạt đang muốn nói đồng ý, chợt nghe tiếng hít thở bên kia được tăng thêm, thậm chí còn có tiếng rên dịu dàng của phụ nữ vang lên.
"A.. nhẹ một chút đi.."
Không đợi Thư Hoài Đạt nói thêm điều gì, một giọng nữ yểu điệu truyền tới, kết hợp với tiếng hít thở nhanh chậm này, nếu như không biết Trầm Mộ Ngôn giờ phút này đang làm cái gì, thì Thư Hòai Đạt chính là người thuần khiết nhất trên thế giới này rồi.
"Trầm Mộ Ngôn, sau này cậu có thể hay không ở trạng thái bình thường mà gọi điện cho mình?!" - Thư Hoài Đạt ngữ điệu lạnh nhạt, cơ hồ là cắn răng từng chữ nói, nghĩ đến cảnh tượng ở phía bên kia thì nàng liền muốn lập tức cúp điện thoại.
Trách không được chú Trầm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Trầm Mộ Ngôn cũng thực quá làm càn.
"Mình đây không phải đột nhiên nhớ ra chuyện rồi nói cho cậu biết sao? Mình chỉ sợ mình quên mất thôi, cậu cho rằng mình muốn vào lúc này gọi điện thoại cho cậu à? Mình còn..."
Thư Hoài Đạt nói cũng không nói mà trực tiếp cúp điện thoại, sau đó xuống xe rồi rời khỏi bãi đỗ xe. Nàng đối với lời kế tiếp của Trầm Mộ Ngôn thực sự không cảm thấy hứng thú.
Nơi nàng tới hôm nay chính là văn phòng ở Hoa Duệ. Khoảng thời gian này mỗi ngày nàng thường xuyên chạy về Hoa Duệ. Nàng muốn tự mình giải quyết cục diện rối rắm mà Chung Dật Minh để lại. Kể từ khi Chung Dật Minh tiếp nhận công ty này, nhìn cách vận hành của công ty ở mặt ngoài thì xem ra không có vấn đề gì lớn, trên thực tế thế nhưng đã bị chỉnh đốn và cải cách lại rất nhiều. Nàng cảm thấy bản thân mình càng xử lý thì sẽ càng cảm thấy Chung Dật Minh không thích hợp để quản lý công ty, từ lúc nhận công tác cho đến nay, các cải cách mà hắn ta đưa ra hoàn toàn đều là vì lợi ích bản thân.
Cũng may mắn là Thư Hoài Đạt lại đây ngày hôm nay, cho nên Lộ Cận lúc này đang bồi hồi đứng ở trước cửa văn phòng một lúc lâu, rốt cục làm tốt công tác tư tưởng xong thì mới bắt đầu gõ cửa.
"Vào đi." - Thư Hoài Đạt đang ngồi ở bàn làm việc nhìn các văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, có thể không cần thông báo của thư ký mà liền trực tiếp gõ cửa, đây chỉ có thể là nhân viên của nội bộ công ty.
Lộ Cận cầm trên tay một phần văn kiện, thần sắc do dự mà đi đến trước bàn công tác.
Thư Hoài Đạt nhìn thấy bóng phản chiếu của phần văn kiện được người đó cầm trên tay thông qua lớp kính trên bàn làm việc. Người đến nhưng không có lên tiếng, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn lên, "Lộ Cận, làm sao vậy?"
Đối với Lộ Cận, Thư Hoài Đạt đúng là có ấn tượng. Cô ấy là một kim bài cho vai trò "người đại diện", những người được Lộ Cận dẫn dắt đến nay, cho dù là đã qua được một đoạn thời gian, nhưng vẫn thực sự lưu lại danh tiếng trong giới giải trí. Cũng bởi vì vậy, những minh tinh mà công ty muốn mở rộng tiền đồ thì đều được đưa đến cho nàng, Úc Uyển Ương cũng là một trong số đó.
"Thư tổng." - Lộ Cận do dự không thể quyết định, nhìn thấy Thư Hoài Đạt đặt cây bút xuống mà hoài nghi nhìn mình, thì nàng liền tàn nhẫn quyết tâm nói rằng - "Tôi biết chuyện này tôi không nên lắm miệng, thế nhưng tôi vẫn hi vọng có thể đem diễn viên trong bộ Tích Ngôn mà bỏ cũ thay mới."
"Bỏ cũ thay mới?" - Thư Hoài Đạt hoài nghi hỏi - "Ý cô nói, là diễn viên nào?" - Thư Hoài Đạt không đợi Lộ Cận trả lời, thì liền đưa tay cầm lấy kịch bản của "Tích Ngôn" ra mà lật xem - "Diễn viên trong bộ phim này, thuộc phần quản lý của cô chỉ có một người, là Úc Uyển Ương."
Lộ Cận trầm mặc, Thư Hoài Đạt khép lại kịch bản, hỏi một câu ngắn gọn.
"Đổi Úc Uyển Ương, tôi cần một lý do thích hợp."
"Không phải." - Lộ Cận đáp - "Người tôi muốn đổi chính là Lăng Ỷ."
Thư Hoài Đạt vừa nghe đến cái tên này thì liền hiểu ý tứ của Lộ Cận, rất có thể là vì sự cố xảy ra lần trước ở đoàn làm phim "Diệc Sinh.", hoặc cũng có thể là vì sự kiện bỏ cũ thay mới Úc Uyển Ương trước đó.
Sự kiện kia, ở trong báo cáo thì nàng có thể nhìn ra một chút đầu mối. Chỉ là nàng không có thời gian để mà có thể thẳng thắn nhìn vào nó. Hiện tại nghe Lộ Cận nhắc đến, thì nàng liền hiểu tại sao Lộ Cận phải làm ra một yêu cầu này.
"Lộ Cận, cô còn nhớ công việc của cô, điều đầu tiên không thể phạm đến chính là điều gì không?" - Thư Hoài Đạt cầm bút lên tiếp tục xem văn kiện, đầu hơi cúi xuống, cho nên Lộ Cận không nhìn thấy được khuôn mặt của nàng.
"Vẫn nhớ, là một người đại diện, lúc làm việc không thể mang theo chuyện tư cùng tình cảm cá nhân. Thế nhưng ở nơi này, công việc ở trên an bài xuống đối với nữ nghệ sĩ thật sự không công bằng." - Lộ Cận siết chặt văn kiện, ngữ điệu trầm thấp.
Thư Hoài Đạt thong thả mà hạ xuống một dấu chấm tròn trên văn kiện, sau đó đóng nắp bút lại. Nàng rời khỏi bàn làm việc mà đi tới bên cạnh Lộ Cận.
"Thời gian cô ở công ty của tôi, tính ra cũng không hề ngắn, cũng đã quản lý qua mấy người, thế nhưng lần này làm việc lại một mực công tư bất phân như vậy, đây là làm sao?" - Thư Hoài Đạt ngữ khí rất bình tĩnh, tựa hồ giống như đang hỏi một câu bình thường: Món ăn này mùi vị làm sao?
"Tôi không thể trơ mắt nhìn người do tôi quản lý bị tổn hại còn tôi thì lại giương mắt thờ ơ được." - Lộ Cận nhìn thẳng Thư Hoài Đạt, thế nhưng trong lòng nàng không có bao nhiêu phần sức lực.
Lời này nghe thì mịt mờ, nhưng thực tế thì phi thường rõ ràng. Nàng thân là người đại diện của Úc Uyển Ương nhưng phải cầu xin bỏ cũ thay mới Lăng Ỷ, hơn nữa một câu nói này của nàng cũng chứng minh được sự cố lần trước của Úc Uyển Ương không phải là do bất ngờ, mà chính là một sự cố do người khác tạo ra.
"Chứng cứ ở đâu?" - Thư Hoài Đạt cười nhạt - "Chứng cứ Lăng Ỷ thương tổn Úc Uyển Ương."
Nàng biết Lộ Cận không có chứng cứ, bằng không sẽ không đợi lâu như thế mới nói ra chuyện này. Nếu không có chứng cứ xác thực, như vậy chứng minh tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán, mặc dù nàng biết sự cố lần trước thực sự có vấn đề.
Lộ Cận nhìn Thư Hoài Đạt một lúc lâu, cuối cùng đáy mắt phảng phất sự thua cuộc có thể thấy một cách rõ ràng, trầm giọng nói, "Tôi không có chứng cứ."
"Không có chứng cứ." - THư Hoài Đạt làm như là vừa nghe xong một câu chuyện cười, nàng cười khẽ một tiếng - "Không có chứng cứ, thế nhưng cô lại lộ ra một cách rõ ràng sự cố ấy là do Lăng Ỷ tạo thành, đồng thời yêu cầu tôi bỏ cũ thay mới em ấy."
Thanh âm của Thư Hoài Đạt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, "Lộ Cận, đây là chuyện mà cô không nên làm."
Lộ Cận nghẹn lời, nàng nắm chặt văn kiện, ngón tay hơi cong lại, tựa như muốn nắm thành quyền.
"Lúc công ty kí hợp đồng với người mới, đều chọn những người có tương lai rộng mở mà tiến tới. Lăng Ỷ là một trong số đố, sự nổi tiếng của em ấy càng ngày càng cao, cùng Úc Uyển Ương hợp tác, chỉ có thể nói là hữu ích vô hại." - Thư Hoài Đạt quay đầu, cầm lấy kịch bản "Tích Ngôn" mà mở ra trang thứ nhất.
"Nhưng là.."
Thư Hoài Đạt cắt ngang lời nàng, "Cô không có chứng cứ đúng không? Mọi việc nên có bằng chứng cụ thể. Tôi nghĩ, điểm ấy cô hẳn là rõ ràng."
Úc Uyển Ương cũng thật biết cách chiêu mộ lòng người mà. Đầu tiên thì có một Chung Dật Minh ở phía trước, hiện tại lại có thêm một Lộ Cận mạo hiểm thay cô ấy ở phía sau mà lót đường. Có điều ở trong thế giới giải trí này, có được một người thật tâm với cô ấy như vậy, đây cũng có thể xem như là một chuyện tốt.
"Tôi đã biết. Thư tổng, coi như ngày hôm nay tôi chưa từng đến." - Lộ Cận thấp giọng nói, không hề nhiều lời, xoay người liền rời khỏi văn phòng.
Thư Hoài Đạt cũng không lên tiếng ngăn cản. Nàng lùi về sau vài bước, tựa người vào bàn làm việc bên cạnh, đầu cúi xuống xem trang đầu tiên của kịch bản mà nàng đang cầm trên tay. Danh sách diễn viên nằm ngay đầu trang ấy, Úc Uyển Ương cùng với Lăng Ỷ, hai cụm từ này đập vào trong mắt của Thư Hoài Đạt.
Khiến cho nàng nhớ lại lần gặp đầu tiên giữa mình và Úc Uyển Ương. Lần thứ nhất, thấy cô ấy chống một tay trên tường, tay còn lại mở cửa cho mình, hình ảnh này cứ thế mà sôi nổi trước mắt của Thư Hoài Đạt.
"Thư tổng, mời vào."
"Bộ phim này tôi sẽ nhận, còn là diễn hết sức mình."
"Hiện tại không có, cho dù sau này phải có, cũng sẽ không phải là người hiện tại đã biết."
"Cám ơn Thư tổng đã đưa tôi trở về, nếu như còn có cơ hội, thì lần sau tôi sẽ mời khách."
Đáy mắt của nàng không gợn sóng, xoay người về phía sau, tay nhấc lên bút máy của chính mình. Nàng mở ra nắp bút, cự ly giữa ngòi bút cùng với danh sách diễn viên cách nhau chỉ trong gang tấc.
"Úc Uyển Ương kia, cậu tính làm như thế nào? Xem dáng vẻ hiện tại, thì Chung Dật Minh tựa hồ như không muốn từ bỏ."
"Mình nghĩ, mình sẽ giúp cô ấy."
Hạ bút không do dự, Thư Hoài Đạt đặt ngòi bút lên tên của Lăng Ỷ, nặng nề mà kéo ra một đường gạch ngang.
.
.
.
Editor: Hậu quả của việc dám đụng vào bảo bối nhi của Thư tổng. T^T
Danh Sách Chương: